"Chị dâu."
Đẹp Thức Tình - Chương dtruyen.com
Tống Văn Lâm vốn định rời , nhưng nào ngờ đột nhiên xảy biến cố, chị dâu đến đúng lúc .
Nhất là khi Trần Kiều Kiều còn ăn vạ với , đẩy giằng lấy , sợ rằng chị dâu sẽ coi thường.
Còn chuẩn gọi ở ?
Vừa xoay , bước chân mạnh mẽ chạy thẳng đến chỗ chị dâu.
Không ngờ khi gió thổi qua, mùi hương hoa bách hợp thoảng đến, đôi mắt hoa đào của Tống Văn Lâm khẽ sững sờ, cả như chìm làn hương bách hợp dịu nhẹ.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Tống Văn Lâm khi nãy còn cảm thấy khó chịu bực bội, giờ đây ngay lập tức cảm thấy lòng dịu bởi làn hương mềm mại .
Nhìn đường nét khuôn mặt thanh tú, trắng nõn, xinh của chị dâu hiện rõ, đôi mắt ướt tựa như khắc tấm ngọc ấm áp, đó Trần Kiều Kiều đang xổm mặt đất, đôi mắt đỏ hoe như đang kìm nén điều gì đó.
“Chị dâu đừng qua đây, em đến đỡ chị.” Tống Văn Lâm đang định kéo hai thì một đôi tay thon dài vươn , ngay mắt kéo chị dâu dậy.
Sắc mặt Tống Văn Cảnh lạnh như băng: "Mau gọi ."
Tống Văn Cảnh đỡ cô vợ dậy, toát khí thế lạnh lẽo, lập tức đưa cô ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-154.html.]
"Vợ , em chứ?"
Gà Mái Leo Núi
Diệp Mạn Tinh lắc đầu.
Cô bất cẩn, dù đây cũng là nữ chính trọng sinh, cốt truyện bảo vệ, cơ thể nhỏ bé đang m.a.n.g t.h.a.i của cô thích hợp để xông lên. Trần Kiều Kiều phản ứng dữ dội hơn cô, cô trừng trừng cô, ánh mắt kinh hãi như thấy quỷ dữ.
Diệp Mạn Tinh xoa xoa cổ tay đỏ ửng của , vẻ mặt tò mò. Nữ chính thấy cái gì mà sợ hãi đến như ? Chẳng lẽ là do ngửi thấy hương hoa tỏa xung quanh cô?
Nếu thật , thể là vì cô đến nao lòng, ít nhất nữ chính cũng còn dám đến gần cô như nữa.
Tống Văn Lâm biểu hiện vô cùng khoa trương, lùi mấy bước: "Anh, cô mang thai, là một trưởng thành, em đẩy cô , là cô tự ngã thôi mà."
"Vừa chị dâu đang m.a.n.g t.h.a.i còn đỡ nổi dậy, cô là vòi vĩnh, khó đấy chứ?" Tống Văn Lâm miệng lưỡi quả thực sắc bén, vài câu khiến Trần Kiều Kiều hổ đến tím mặt, suýt ngất.
Nếu cô còn dám lóc, còn dám ngã thêm nữa, e rằng sẽ thực sự nghĩ cô ý đồ vòi vĩnh. Đến lúc đó, sợ rằng cô sẽ chẳng bao giờ dám ngẩng cao đầu mặt nhà họ Tống nữa.
Dù gì thì Trần Kiều Kiều cũng đến mức trơ tráo như , cùng lắm cô chỉ chiếm đoạt thanh mai trúc mã từng ái mộ, nào ngờ sự tình diễn biến theo hướng .
Lúc , khi lời Tống Văn Lâm, cô còn cách nào khác, đành vội vàng biện bạch: "Anh Văn Cảnh, em , chỉ là choáng váng nên trụ vững mà ngã xuống thôi."
Trong lòng Trần Kiều Kiều lúc đang sục sôi căm hờn.
Cô còn nghĩ rằng thanh mai trúc mã thầm yêu, thật chỉ là đang bênh vực cho Diệp Mạn Tinh, hề chút thương hại nào dành cho cô .