Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-10-18 06:15:57
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Mạn Tinh đang ở trong phòng thì Diệp nghiêm khắc răn dạy : "Con và thằng đó ăn cùng ư? Nếu , mau bảo nó thu xếp một công việc định cho hai con ."

Giọng Diệp lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên, bà cũng chẳng lấy gì vui vẻ với cuộc hôn nhân .

Chỉ cần hôm nguyên cưới, nhà đẻ chẳng mấy tới dự là đủ , Diệp chán ghét Tống gia đến mức nào.

Đây là đầu Hoa Đào Tinh thấy ruột của nguyên . Thoạt , bà hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông còn già dặn hơn cả chồng cô nhiều phần.

Mái tóc điểm bạc, khóe mắt hằn sâu những nếp nhăn. Khuôn mặt gầy gò khiến xương gò má nhô cao, giống như lời đồn đại: gò má cao thường d.ụ.c vọng kiểm soát mạnh mẽ.

Nét dung mạo của bà vài phần giống nguyên , thể thấy bà từng là một mỹ nhân. cuộc sống quá đỗi nghiệt ngã tàn phá, khiến đôi mắt còn thần khí, ánh thêm phần khắc nghiệt.

Ngay lúc xuyên qua, cô từng qua làn da của nguyên . Trắng nõn như ngọc, ở cái thời buổi ăn đủ no, mặc đủ ấm , thể sở hữu làn da như , nghĩ cũng từng chịu khổ sở.

Trong trí nhớ của nguyên , Diệp vốn hề trọng nam khinh nữ, trái còn coi cô như bộ mặt, như món hàng để nuôi dưỡng. Nào ngờ, biến cố, Diệp biến thành một oán phụ.

"Mẹ thế con lọt tai đấy? Ngày con bằng giá đòi gả nhà họ Tống, con còn hứa chắc như đinh đóng cột là sẽ nhờ Văn Cảnh xin cho thằng hai một chân công tác ngon lành, giờ thì hả?"

Bà Diệp thấy con gái vẫn im thin thít, giọng bà càng lúc càng cao vút, đôi mắt phượng sắc lẹm trừng lên, ánh mắt như tóe lửa. Bà ngừng lải nhải, oán trách đủ điều: "Cưới con về mà cũng chẳng thèm đưa con về nhà đẻ một chuyến. Nhà họ Tống coi gia đình cái gì, coi con là ai? Rốt cuộc còn chút tôn trọng nào hả?"

Bà Diệp vốn hiếu thắng một đời, nhưng đời chẳng như ý . Con trai lớn lời, cưới cô tiểu thư nhà tư sản vạ lây lao động cải tạo ở nông trường, đến nay tung tích vẫn bặt vô âm tín.

Con trai thứ hai tưởng chừng thể chút tiền đồ, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chỉ thêm phiền lòng.

Đứa con gái xinh nhất, đứa con mà bà từng tự hào nhất, rõ ràng mối nhân duyên hơn chẳng chịu, nhất định cứ bằng giá gả cái nhà họ Tống đó. Mà khổ nỗi, từ khi về rể, thằng rể quý cũng một ló mặt đến nhà vợ.

Hết tới khác, ngay cả ông chồng mà bà vẫn luôn tự hào cũng thương tật trận lở đất, liệt giường. Một một bà là đàn bà thì thể gì chứ? Chẳng lẽ bà mong con gái hạnh phúc ?

Ai bảo con bé cứ mắt nhắm mắt mở, lời cha , thì những ngày tháng yên , ?

Diệp Mạn Tinh tự nhủ: ...?

Là một tiểu hoa đào tinh, Diệp Mạn Tinh vốn nhạy cảm với cảm xúc của con . Ngay khi của nguyên xuống, cô cảm nhận một luồng oán hận nồng đậm đang cuộn trào, bao trùm lấy gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-15.html.]

Diệp Mạn Tinh vẫn giữ im lặng, chờ cho trút hết nỗi bực dọc. Đến khi bà thở dốc một , cô mới nhẹ nhàng đưa tới một chén lài nóng hổi: "Mẹ ơi... bớt giận . Mẹ đường xa mệt mỏi cả buổi , uống một ngụm hoa lài cho dịu họng, chuyện tiếp, ạ?"

Giọng cô dịu dàng, mềm mại, mang theo chút ngọt ngào khiến như xoa dịu.

Trước ở nhà, con gái bà vốn cưng chiều như tiểu thư khuê các, tính tình căn bản là ngang ngạnh, đỏng đảnh. Đâu bao giờ con bé những lời ấm lòng, dịu ngọt như thế .

Bà Diệp xong, càng tức tối thêm: "Ngày con ở nhà, bao giờ bận tâm mấy chuyện . Con xem con gả tới đây thành cái bộ dạng gì, cúi đầu sắc mặt mà sống đấy! Mẹ cha với con , đàn ông mà cha ưng thì nhất định thể gả, mà con cứ cãi lời."

Dù miệng vẫn còn hậm hực, bà Diệp vẫn đưa tay đón lấy chén hoa lài con gái dâng tới. Vừa nhấp một ngụm, mùi hương ngọt ngào thấm đẫm, bao trùm khắp ruột gan, khiến cơn tức giận đang bốc lên ngùn ngụt trong lồng n.g.ự.c bà bỗng chốc vơi hơn phân nửa.

nét mặt bà vẫn chẳng hề giãn , đôi mắt vẫn trừng trừng con gái, yêu cầu cô giải thích rõ ràng chuyện.

Diệp Mạn Tinh tinh ý đẩy thêm một ly hoa lài nữa về phía , ý bảo bà hãy uống thêm để hạ hỏa cho thật nguôi.

Gà Mái Leo Núi

Cãi vã lúc cũng chẳng giải quyết vấn đề gì.

Diệp Mạn Tinh cảm nhận tâm tình của dần dần bình tĩnh trở , cô mới chậm rãi mở lời: "Mẹ ơi, Văn Cảnh là bộ đội mà, bất cứ lúc nào nhiệm vụ cấp bách gọi trở về cũng là chuyện thường tình thôi ạ."

Thấy bà vẻ nổi đóa, Diệp Mạn Tinh nhắc một nữa: "Về chuyện nhắc tới, cái mối mà gả cho chú chủ nhiệm ủy ban cách mạng , bề ngoài thoạt đúng là một mối , nhưng còn xem xét nhân phẩm của nữa chứ. Mẹ ơi, chúng thể chỉ chăm chăm điều kiện vật chất mà bỏ qua nhân cách con ."

Bà Diệp nào chịu phục, bà sẵng giọng ngay: "Con cái gì mà nhân phẩm với nhân phẩm chứ! Người còn quen thì nhân phẩm ? Chẳng lẽ thằng Tống Văn Cảnh cứu con một khi con rơi xuống nước thì đủ chứng minh nó là nhân phẩm ?"

"Vả , sống qua ngày đoạn tháng, chỉ mỗi cái nhân phẩm thì ích lợi gì? Củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, chè... cái nào mà chẳng cần tiền? Người điều kiện kinh tế , con gả qua sẽ hộ khẩu thành phố, ăn lương thực cung cấp đầy đủ, đỡ khổ bao nhiêu!"

“Con ở nơi , cái gì? Không cần đồng việc, cần hầu hạ cha chồng hả? Lập gia đình, cho dù cầu con gả cao, nhưng ít nhất cũng thể để cho cuộc sống của tệ hơn chứ?"

Bà Diệp lải nhải oán giận, tóm đều là con gái chịu thiệt thòi, điều kiện của Tống gia so còn kém chủ nhiệm ủy ban cách mạng nhiều, cô lời cha , chịu thiệt vân vân.

Mà bằng chứng, chính là con rể cùng con gái về mặt, an bài công tác cho hai nó.

Vốn chỉ là chuyện thuận tay, ông nội Tống là lính, cha Tống là cán bộ xã, Tống Văn Cảnh cũng là đoàn trưởng.

Nếu bọn họ thật sự tâm, phàm là thật sự coi trọng con bé một chút, vì thấy tình cảnh nhà đẻ mà sắp xếp công việc cho hai con bé?

 

Loading...