Cha Tống vẫn im lặng, để lộ chút cảm xúc nào gương mặt. Ông vốn là từng trải, lãnh đạo lâu năm, nên khó mà đoán ông đang suy tính điều gì.
Ngoài dự đoán của , chú hai Tống là đầu tiên đồng ý.
Chú ba Tống quá thuận theo, nhưng vì tuổi tác còn nhỏ, vốn dĩ chú cũng tiếng trong nhà.
Người phản ứng gay gắt nhất chính là thím hai Tống. Đầu óc bà ong ong cuồng, cả choáng váng: "Cha, cha luôn cả nhà sống chung hòa thuận ? Sao bây giờ tách hộ?"
Ông nội Tống liếc bà một cái, lòng khỏi chán nản: "Khoảnh khắc con tay với cháu , con nên nghĩ đến sẽ ngày hôm nay."
Lúc , chị dâu Tống thấy việc tách hộ cũng thật . Chị kéo tay chồng, thì thầm nhỏ giọng bên tai bà: “Mẹ, cứ lời ông. Ông Diệp liệt, thông gia luôn cần trợ giúp như , đại phòng chắc yên ."
Gà Mái Leo Núi
Tuy nhiên, điều cuối cùng khiến bất ngờ là đồng ý tách hộ chính là bà nội Tống.
Thế là, chuyện gia đình họ Tống ồn ào tách hộ rốt cuộc cũng thành.
Mẹ Tống giục con trai và con dâu nhanh chóng về nhà đẻ, nếu sẽ chậm trễ thời gian.
Tống Văn Lâm vì buồn chán nên đành miễn cưỡng theo, xem như thừa thãi.
Ban đầu, Tống Văn Cảnh còn em trai cùng, thấy liền cảm thấy khó chịu. Thế nhưng khi ngoài, trông thấy một bóng dáng điển trai khác đang ánh mặt trời, càng thấy gai mắt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-124.html.]
Cô vợ nhỏ của vui vẻ chạy tới, mừng rỡ hỏi: “Anh họ, đến đây? Anh nhận thư của cả ạ?"
Tống Văn Cảnh phát hiện sắp cơn ghen tuông cho ngạt thở: Anh họ ư? Trước nay cô vợ nhỏ bao giờ với rạng rỡ như thế. Bàn tay Tống Văn Cảnh siết chặt quả mận chua, "bộp" một tiếng, quả mận nát bét trong tay .
Tống Văn Lâm trái , một bên là chị dâu xinh , một bên là trai đang toát khí lạnh hầm hầm. Cậu nhịn mà huýt sáo: À, thì là giành giật tình nhân đây mà!
Tống Văn Lâm vốn dĩ thích xem náo nhiệt, ngại chuyện lớn.
Cảm giác tồn tại của trai luôn mạnh mẽ, vẫn luôn sống cái bóng của . Thông thường, trai luôn giữ vẻ điềm tĩnh, như thể chẳng chuyện gì thể khiến để tâm.
Cuộc sống của trai cứ trôi qua bình lặng, còn thì thích xem trò vui hơn nhiều.
Chỉ là một hồi ngắm , Tống Văn Lâm bỗng phát hiện những ngày tháng khổ sở của đến. Anh trai đẩy một chiếc rổ trúc n.g.ự.c , lạnh lùng bảo: “Câm miệng!” Tống Văn Lâm nên gì: "Anh, về nhà cha vợ là , em..."
Cậu còn dứt lời thì thấy đôi chân dài của trai cất bước đến bên cạnh chị dâu xinh . Cảnh tượng vẻ sai sai.
Nói chính xác thì trai lúc giống như một con báo đang chuẩn vồ mồi, nhưng dường như hai đối diện chẳng hề cảm nhận điều đó, vẫn còn trò chuyện vui vẻ đến lạ.
Chu Trình thao thao bất tuyệt, câu chuyện chẳng mấy chốc trở nên sôi nổi. Chàng thiếu niên ở độ tuổi tràn đầy sức sống, vặn là đối tượng mà một hoa đào tinh như cô ưa thích nhất.