Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Ta Trở Thành Mẹ Kế Dịu Dàng - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-10-18 15:08:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hỏi cho rõ ràng cô sẽ chuẩn cho .

Trái tim Tống Văn Cảnh khẽ rung lên, tâm trạng thật sự , giọng thoáng chút thư thái: "Ở đây ba ngàn tệ, mỗi tháng em giữ mười tệ để chi tiêu là đủ ."

"Đây là tiền để vợ mua đồ ăn, cũng để em dự chi thứ."

Trong chốc lát, Diệp Mạn Tinh nhỏ bé cho choáng váng, đàn ông nhiều tiền như ?

"Hiện tại chức vụ của là gì? Sao nhiều tiền đến thế?"

Ở thời đại , tiền lương của một công nhân bình thường chỉ ba mươi hai tệ một tháng, cán bộ cấp cao cũng mới bảy tám mươi tệ. Lúc , lương của đàn ông mặt hẳn sẽ vượt quá tám mươi tệ mới .

Ba ngàn tệ, một công nhân bình thường việc quần quật suốt mười năm mới dành dụm tiền , nhưng cô vẫn luôn gửi tiền về nhà.

Diệp Mạn Tinh vô cùng tò mò.

Quả nhiên hổ là đàn ông tài giỏi, kiếm tiền cũng nhiều hơn khác.

Chẳng là do nụ rạng rỡ của cô vợ nhỏ, do âm thanh kinh ngạc của cô thỏa mãn lòng tự trọng của một đàn ông.

nhiều tài giỏi, khen ngợi , thậm chí còn ghen tị với , nhưng ai nhẹ nhàng một tiếng "thật nhiều" khiến thỏa mãn như cô vợ nhỏ .

Lòng tự trọng của đàn ông thỏa mãn, mặc dù dòng m.á.u nóng trong cơ thể đang rừng rực cháy, vẫn cố sức kiềm chế thật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-117.html.]

Anh khẽ hừ một tiếng: "Phó đoàn trưởng, tiền lương một tháng tăng lên bảy mươi tám tệ, đủ để nuôi em và con."

"Còn về tiền , phần lớn là tiền lương tích lũy từ , còn một ít là tiền thưởng của các nhiệm vụ.” Giọng Tống Văn Cảnh càng thêm kiên định: "Trách nhiệm của đàn ông là nuôi gia đình, sẽ cố gắng hơn để nuôi em và con cho thật ." Diệp Mạn Tinh nhỏ bé ngớ , nhanh như là phó đoàn trưởng ư? Không chỉ mới đôi mươi tuổi thôi ?

trong lòng Diệp Mạn Tinh vẫn vui vẻ.

Người đàn ông mang theo khí thế sắc bén lạnh lùng như một thanh kiếm, vốn dĩ đây là kiểu mà cô gái nhỏ yêu thích nhất.

Gà Mái Leo Núi

loại tình cảm cứng rắn đơn thuần trộn lẫn nhiều tạp chất, cũng tính toán nhiều về lợi ích, suy cho cùng, vẫn khiến cảm thấy thích thú. "Anh thật lợi hại nha, phó đoàn trưởng."

Cô thật sự xúc động.

Quả nhiên đàn ông giỏi giang thì vẫn cứ là giỏi giang, cũng khó trách nữ chính sống vẫn nhớ mãi quên. Đôi khi, chỉ bản đàn ông, mà còn chú ý đến những tài sản, địa vị nổi bật phía .

Cô sờ sờ túi tiền, phát hiện bên trong một xấp tiền giấy thật dày, cô cũng coi như cảm nhận rõ ràng xúc cảm của những tờ tiền nhân dân tệ.

Cô đếm hai mươi tờ, đó đưa cho đàn ông: "Đây, cho ."

Nghe thấy tiếng "thật lợi hại" của cô vợ nhỏ, trái tim Tống Văn Cảnh đập nhanh hơn ít, cứ liên tục "thình thịch" như nổ tung.

Từ đến giờ nghĩ tới khen ngợi là hành vi gây nghiện đến .

Anh thả lỏng , tâm tư chuyện ngọt ngào trong lòng sớm khống chế một góc. Một chiến sĩ giỏi chiến đấu cũng là một thợ săn lão luyện, cách ẩn nhất.

 

Loading...