Tống Thanh Yểu rụt , vẻ mặt vô cùng đáng thương yếu đuối, tiếp tục diễn vai yếu mềm để khiến Thẩm Kiều rút lui:
“Vừa cả thấy hết thể em , thậm chí còn…”
“Trinh tiết của em… còn. Nếu thể cưới cả, em chỉ còn con đường c.h.ế.t!”
“Tống Thanh Yểu, cô im miệng cho !”
Nghe đến đây, Tống Kỳ gần như phát điên vì tức giận:
“ kết hôn với Kiều Kiều , trong lòng chỉ một cô , thể cưới cô chứ?”
“Cô bỏ thứ gì cốc nước của ?”
“Tại gài bẫy ? Tại cởi đồ chui giường ?”
“Tống Thanh Yểu, luôn coi cô là em gái, tự hỏi từng bạc đãi cô, mà cô khiến Kiều Kiều hiểu lầm ? Cô hại thành thế để gì?!”
“Em…”
Ngực Tống Thanh Yểu như ai bóp nghẹt.
Cô tưởng rằng chỉ cần t.h.ả.m hơn một chút, những lời từ tận đáy lòng rằng cô yêu bao, sống nổi nếu mất , thì sẽ mềm lòng, sẽ vì trách nhiệm mà cưới cô .
Dù gì, từng cưng chiều cô như báu vật, từng hết mực bảo vệ cô .
giờ, cô hại ?
Rõ ràng “chiếm lợi” là , mà cô là kẻ giăng bẫy, là ?
Tống Thanh Yểu cảm thấy nhục đến tận cùng.
Nỗi tủi trào dâng, nước mắt lăn dài, tiếng động nhưng là sự lên án rõ ràng nhất dành cho sự tàn nhẫn của Tống Kỳ.
Nghe xong lời Tống Kỳ, Thẩm Kiều cũng hiểu bộ đầu đuôi câu chuyện.
Đêm nay, Tống Kỳ thể Tống Thanh Yểu tính kế.
, cô thấy vô tội.
Bởi vì chính sự thiên vị, cưng chiều, bao dung vô nguyên tắc của , mới khiến Tống Thanh Yểu dám tiến tới, dám giở trò.
Chỉ cần cô vẻ tuyệt vọng, vài giọt nước mắt, thể mềm lòng.
Mà Thẩm Kiều thì cần thứ tình cảm dây dưa như .
Cô một tình yêu rõ ràng, sạch sẽ, quang minh chính đại.
Một Tống Kỳ thể dứt bỏ cô em gái nuôi của , cô cần nữa.
Cô bình tĩnh đến lạnh nhạt, tháo chiếc nhẫn mà Tống Kỳ tặng hôm nay, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Sau đó, cô mặt về phía Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi, rõ ràng từng chữ:
“Chú Tống, dì Tần, thật một chuyện cháu và Tống Kỳ vẫn với .”
“Hôm nay cháu và đăng ký kết hôn.”
“ tuyên bố ngoài cũng , vì cháu sẽ ly hôn với . Người họ hàng thì càng tránh nhiều phiền phức.”
“Cảm ơn bao năm nay yêu thương và chăm sóc cháu. cháu và Tống Kỳ thật sự đến điểm cuối .”
“Kiều Kiều…”
Tần Tú Chi đỏ hoe mắt.
Bà ngờ hai đứa nó đăng ký kết hôn .
Bà vốn quan hệ với Thẩm Kiều, từ nhỏ cô lớn lên, trong mắt bà, Thẩm Kiều chẳng khác nào con gái ruột.
Cô gả con dâu trưởng, là nhà, là con dâu, còn gì hơn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-200-2.html.]
Ai thể ngờ, đêm nay Tống Thanh Yểu và Tống Kỳ gây một vở kịch đến mức !
Bà thật sự hề mong Thẩm Kiều sẽ ly hôn với Tống Kỳ.
Thế nhưng sai hôm nay chính là đứa con trai cả mà bà vẫn luôn tự hào.
Nó chuyện hồ đồ như thế, bà cũng còn mặt mũi nào để mở miệng xin Thẩm Kiều tha thứ.
“Kiều Kiều, thật sự hề chạm Tống Thanh Yểu!”
Nghe thấy cô ly hôn, Tống Kỳ như phát điên.
Anh luống cuống, gì, vội vã giải thích:
“Lúc cô đầu dán lên , đẩy , … thật sự …”
“Tống Kỳ, chúng ly hôn .”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Giọng Thẩm Kiều lãnh đạm, lạnh nhạt cắt ngang lời .
“ , ly hôn quân nhân sẽ phiền phức, nhưng phiền phức thì vẫn thể giải quyết.”
“Anh ơn về đơn vị đơn . Khi nào đơn vị đồng ý cấp giấy xác nhận, chúng sẽ đến Cục Dân chính nhận giấy ly hôn.”
“Anh tin tưởng và nâng niu Tống Thanh Yểu như thế, ôm cũng ôm , cũng , thì xin chịu trách nhiệm với cô cho trọn vẹn!”
“Chuyện tình ba chen chúc , xin rút lui!”
“Tống Kỳ, xem như nể tình bao năm quen , chúc và Tống Thanh Yểu sớm sinh quý tử, bạc đầu bên !”
Thẩm Kiều quen Tống Kỳ từ khi còn nhỏ, họ thật sự là thanh mai trúc mã, lớn lên bên . Tình cảm cô dành cho , sâu nặng.
Giờ buông bỏ như thể rút cạn m.á.u thịt, đau đến thấu xương.
Đau đến mức thể vững, nhưng cô vẫn cố chấp xoay , đầu , chạy thẳng khỏi căn phòng.
“Kiều Kiều!”
Tống Kỳ đuổi theo đến tận sân, nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt cương nghị giờ đây đầy tổn thương và lo sợ.
“Anh ly hôn! Anh hề chạm Tống Thanh Yểu, càng thể nào chịu trách nhiệm với cô .”
“Cả đời , chỉ yêu em, chỉ em, đừng rời bỏ , ?”
Đôi mắt màu của Tống Kỳ như phủ đầy sương mù, nỗi đau khắc sâu tận xương tuỷ.
Thẩm Kiều thoáng run rẩy khi bắt gặp ánh mắt đó, trái tim cũng vì mà đau nhói.
cô vẫn kiên quyết đầu .
Yêu Tống Kỳ trở thành bản năng.
cô là yêu ghét rõ ràng, một khi trái tim tổn thương, cô thể tha thứ.
“Tống Kỳ, tối nay Tống Thanh Yểu bày trò hãm hại , điều đầu tiên là tin cô .”
“Anh mặt , ôm chặt cô …”
“Giữa nam nữ ranh giới rõ ràng. Đường Đường là em ruột ruột của , còn bao giờ ôm ấp mật như thế.
Vậy mà ôm chặt một chẳng cùng m.á.u mủ như Tống Thanh Yểu, còn bảo hai chỉ là em đơn thuần?”
Cô từng chút một gỡ tay khỏi cổ tay , giọng lạnh lẽo xen lẫn cay đắng và giễu cợt:
“Làm ơn, đừng chạm nữa.”
“Chỉ cần nghĩ đến việc đôi tay từng chạm Tống Thanh Yểu, thấy kinh tởm đến mức nôn.”
“Tống Kỳ, xem như cầu xin , đừng khiến thấy ghê tởm thêm nữa!”