Từ nhà họ Lục trở về, Tần Tú Chi lập tức đến phòng Tống Đường.
Tháng con gái sẽ lấy chồng, trong lòng bà còn bao nhiêu lời , những lời riêng tư, những dặn dò của một sắp tiễn con gái lấy chồng.
Tống Đường chẳng hề ý định trò chuyện với bà.
Chỉ một câu: “Bác sĩ Tần, nghỉ ngơi .”
Bao nhiêu lời lên đến cổ họng đều chặn .
Nhìn cánh cửa đóng kín mắt, trong lòng Tần Tú Chi trào lên cảm giác nghẹn ngào khó chịu.
Thế nhưng bà trách con gái, vì bà hiểu rõ: việc Đường Đường bài xích đến mức … là do bà tự chuốc lấy.
Bà mang đến cho con gái tổn thương quá nhiều, quá nhiều thất vọng.
Từ giờ trở , bà học cách một đúng nghĩa, dần dần bù đắp tất cả, để con gái còn ghét bỏ nữa…
“Con … thật sự cần con nữa, đúng ?”
Khi Tần Tú Chi xuống lầu, ngang qua cửa phòng Tống Thanh Yểu.
Cô mặc một chiếc váy trắng tinh, cửa như một đóa bạch liên yếu ớt đầy tổn thương, tựa như sắp gió thổi bay, trông thật đáng thương và tội nghiệp.
Nếu là đây, chỉ cần thấy cô rơm rớm nước mắt, Tần Tú Chi chắc chắn sẽ mềm lòng, đau lòng đến nỡ.
hiện tại, đối diện với ánh mắt ngân ngấn lệ của Tống Thanh Yểu, trong đầu Tần Tú Chi hiện lên hình ảnh hôm đó, khi cô dữ tợn nguyền rủa và mắng nhiếc Tống Đường, và cả chuyện cô vu oan cho Lục Kim Yến, gài bẫy Lục Dục.
Mười tám năm nuôi dưỡng, bà dành cho Tống Thanh Yểu tình cảm sâu nặng bao.
Thế mà cô hết đến khác vu khống Lục Kim Yến cưỡng ép , đổ oan cho Lục Dục ý đồ với cô , kể còn ghen ghét đến mức điên loạn với Đường Đường.
Giờ hôn sự của Lục Kim Yến và Đường Đường quyết định, ai chừng cô giở trò gì tiếp theo.
Bà tuyệt đối thể để mặc cho cô gì thì .
Tần Tú Chi mệt mỏi mở miệng, giọng mang theo sự cạn kiệt kiên nhẫn:
“Thanh Yểu, sáng mai và bố con sẽ giúp con chuyển ngoài.”
“…Mẹ thật sự đuổi con ?”
Tống Thanh Yểu nước mắt lã chã, như thể cả thế giới đều đang lưng với cô .
Cô lao lòng Tần Tú Chi, ôm chặt lấy bà:
“Con con từng sai, khiến bố thất vọng.”
“ tất cả những gì con … chỉ vì con cảm giác an thôi.”
“Mẹ ơi, con , thật sự …”
“Con xin , đừng ghét bỏ con… đừng đuổi con … ?”
Những giọt nước mắt to như hạt đậu ngừng rơi xuống vai áo Tần Tú Chi.
Nghe tiếng đau đớn của cô , bà kìm mà nhớ về thời bé của Tống Thanh Yểu, khi , cô là một đứa bé dễ thương như cục bông, ngoan đáng yêu.
Trái tim Tần Tú Chi mềm nhũn, đau thắt.
Thật , bà cũng nỡ xa Tống Thanh Yểu.
Thế nhưng, sai thì chịu trách nhiệm.
Bà con gái ruột của thất vọng quá nhiều , thể chỉ vì vài giọt nước mắt, vài lời mềm yếu, mà tiếp tục dung túng, tiếp tục sai lầm.
Tần Tú Chi gỡ từng ngón tay của Tống Thanh Yểu , giọng hiếm hoi mang theo vẻ cứng rắn:
“Thanh Yểu, con chuyển .”
“Mẹ hỏi lãnh đạo chỗ con , bên đoàn văn công vẫn còn giường trống.”
“Con ở đó cũng tiện.”
Nói xong câu đó, Tần Tú Chi còn để ý đến tiếng lóc van xin của Tống Thanh Yểu nữa, bà , bước nhanh xuống lầu.
“Hu… hu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-182-1.html.]
Tống Thanh Yểu đến đứt gan đứt ruột, cả run rẩy như sắp ngã.
nếu kỹ, sẽ thấy trong ánh mắt cô khi theo bóng lưng Tần Tú Chi… lộ một tia oán độc khiến lạnh sống lưng.
Trong lòng cô gào thét điên cuồng:
“Mẹ, con yêu đến , mà vì con nhỏ ăn cắp mà vứt bỏ con!”
“Mẹ với con!”
“Con sẽ bao giờ tha thứ cho !”
“Mẹ tàn nhẫn với con như … con nhất định sẽ bắt trả giá!”
“Tất cả … sẽ khiến tất cả các hối hận!”
“Thanh Yểu!”
Tống Kỳ ngoài trở về.
Vừa bước phòng khách, liền thấy tiếng đau đớn, nghẹn ngào của em gái.
Trong khoảnh khắc đó, tim đau như d.a.o cắt.
Anh lập tức lao lên lầu, ba bước gộp thành hai.
“Sao thế? Ai bắt nạt em?”
“Anh cả…”
Tống Thanh Yểu òa , nhào lòng Tống Kỳ, siết chặt lấy .
Tống Kỳ giống như khi cô còn nhỏ, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành, kiên nhẫn vô cùng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Giọng chứa đầy yêu thương và xót xa:
“Thanh Yểu, cả chuyện gì xảy . Anh cả tuyệt đối sẽ để ai bắt nạt em.”
“Anh cả… em , đáng ghét ?”
Tống Thanh Yểu mở miệng đến thở .
Thấy dáng vẻ cô đến nỗi gần như hít thở nổi, Tống Kỳ đau lòng đến mức chịu nổi.
Anh ôm chặt cô hơn, giọng dịu dàng, đầy cưng chiều:
“Sao em nghĩ ? Em gái của , từ nhỏ đến giờ ngoan nhất, hiểu chuyện nhất. Sao thể khiến ghét chứ?”
“… đều ghét em…”
Tống Thanh Yểu đáng thương hít mũi, càng càng uất ức:
“Bố bảo em mai dọn ngoài…”
“Bọn họ cần đứa con gái nữa…”
“Em yêu bố , em yêu gia đình … Nếu bố đều cần em nữa… sống ý nghĩa gì?”
“Anh cả… em thấy sống mệt, đau… Hay để em c.h.ế.t cho …”
“Thanh Yểu! Đừng bậy!”
Tống Kỳ đau đến tê dại.
Anh thể để em gái c.h.ế.t?
Anh ôm chặt lấy cô , giọng chắc nịch, đầy quyết tâm:
“Không ai ghét em cả.”
“Em cũng cần dọn .”
“Không ai quyền đuổi em khỏi nhà họ Tống!”
“Anh cả sẽ luôn bảo vệ em. Sẽ luôn với em!”
“Anh cả…”