Lục Kim Yến hiểu cô định gì, nhưng vốn quen chiều chuộng cô, nên vẫn ngoan ngoãn theo.
Tống Đường kiễng chân lên, chủ động hôn nhẹ lên môi .
“Tống Tống…”
Lục Kim Yến ngờ cô sẽ chủ động.
Ngọn lửa cố gắng kiềm nén, phút chốc như tiếp thêm dầu, bùng cháy dữ dội.
Qua một khắc ngẩn ngơ, lập tức ôm lấy gáy cô, phản khách thành chủ.
Môi cô mềm đến phát nghiện, ngọt đến tan chảy.
Tựa như kẹo bông mềm mại mê hoặc lòng , khiến hôn mãi dứt nổi.
Hương thơm cô, sự mềm mại trong vòng tay, như đám mây bồng bềnh rơi lòng , khiến mê mẩn đến chẳng buông tay.
Thậm chí, trong lòng còn dâng lên một ham sâu kín, nếu thể biến đám mây thành món ngon nhất đời, chỉ ôm lấy mà nuốt trọn tim.
“Lục Kim Yến! Sao cứ thích… xé đồ em ?!”
Một lát nữa cô còn gặp khác, mà hai bàn tay an phận của , Tống Đường tức quá liền cúi xuống c.ắ.n một cái.
“Anh đừng xé quần áo của em nữa!”
“Không sờ bậy!”
“Em về nhà !”
“Anh…”
Lục Kim Yến vội vàng kiềm chế cơn kéo rách váy cô.
Chính cũng hiểu, tại hễ gặp cô là xé đồ.
Trong những giấc mơ lạ lùng về “kiếp ”, đêm nào cũng thấy cô mặc váy dài phiêu dật, rơi tay là lập tức tan nát.
Rõ ràng, hai mươi tư năm đầu đời, luôn sống đúng mực, tự kiềm chế.
Vậy mà từ khi gặp cô, hai tay đầy d.ụ.c vọng và phá hoại như ?
Anh thể giải thích .
Chỉ còn dùng hết sức lực để siết chặt cô lòng, cố gắng điều hòa thở đang rối loạn.
Cô mềm mại, ngọt ngào quá mức.
Ôm cô lòng, thể thở nổi, chỉ thể cố gắng dứt , tìm cách chuyển hướng sự chú ý.
Anh lúng túng mở lời, gần như là đại cho chuyện:
“Em… uống nước ?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tống Đường nghĩ đến vẻ kỳ quặc ban nãy của , mặt cô nóng bừng lên.
Cổ họng như lửa thiêu, khô rát đến khó chịu.
Cô ngượng ngùng mặt , nhỏ giọng:
“Có… em khát.”
Lục Kim Yến vội vàng rót nước, nhưng phát hiện bình nước trong phòng cạn.
Đành xuống lầu lấy nước cho cô.
Tống Đường càng nghĩ đến những hành động của , càng thấy hổ độn thổ.
Anh đúng là… cứ mỗi như thế cô hoảng hồn!
Đáng ghét!
Cô ngượng đến mức chui đầu gối mà trốn.
Đặc biệt là… nghĩ đến việc bàn tay suýt nữa thì…
Cô chỉ lấy gối của mà tự đè c.h.ế.t cho !
Ấy mà gối cái gì đó mềm mềm!
Tống Đường lập tức bật dậy, xem thử là cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-178-2.html.]
Cô tưởng… là thứ gì riêng tư của .
ngờ là chiếc áo lót của cô gió thổi bay sang phòng từ lâu !
Màu đỏ rực rỡ, quyến rũ mê .
Trên đó còn thêu hình hoa hải đường rực rỡ, đến chói mắt.
Cô cứ tưởng phát hiện thì vứt luôn .
Cô ngờ rằng… cất gối!
Mỗi đêm, đều gối đầu lên chiếc áo lót …
Dù hai mật ít , mặt cô vẫn đỏ như lửa, tim đập loạn nhịp như trống trận.
“Tống Tống, nước đây.”
Lục Kim Yến đẩy cửa bước , định đưa nước cho cô thì thấy tay cô đang cầm một chiếc áo lót.
Nhận đó là chiếc áo giấu gối, đầu óc như nổ tung.
Anh còn kịp nghĩ nên giải thích thế nào, thì cô mặt đỏ bừng, quăng luôn chiếc áo lót mặt .
“Lục Kim Yến, đúng là đồ biến thái!”
“Anh…”
Lục Kim Yến : thật sự biến thái.
Hồi cô còn là Đường Tống, lỡ tay ném chiếc áo gầm giường , khi phát hiện bản tình cảm với cô, tìm thấy nó, cất ở cho hợp lý, nên tiện tay… để gối.
Ai mà ngờ cô phát hiện!
Anh nỡ vứt nó thùng rác.
Còn Tống Đường thì cảm thấy thì thôi, mang về.
nghĩ đến việc cầm cái đó về nhà, nhỡ va quen trong sân thì đúng là hổ c.h.ế.t mất!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô cũng giành .
Dù thì… cũng là bạn trai cô , đến bộ dạng mặc gì cũng thấy qua , giữ một chiếc áo lót cũng chẳng gì to tát cả.
mà, trong lòng cô vẫn hổ giận dỗi.
Dù cô thật sự coi là đồ biến thái, lúc rời khỏi phòng , vẫn trừng mắt lườm một cái:
“Đã , thích đồ con gái thế thì giữ mà mặc!”
Dứt lời, Tống Đường hổ c.h.ế.t, chạy biến.
Lục Kim Yến siết chặt chiếc áo trong tay, mặt đỏ như m.á.u nhỏ xuống từng giọt.
Anh thật sự biến thái.
Chắc chắn cũng ý định mặc đồ con gái.
… kết hôn , sẽ đích giúp cô mặc nó.
—
Tối nay, nhờ Tống Đường kịp thời ngăn cản, Lục Kim Yến cuối cùng cũng xé nát váy cô.
Sau khi cô chỉnh cúc áo, quần áo đấy, ngay ngắn đoan trang.
vì trong lòng thấy “ sạch sẽ”, khi xuống ăn cơm, cô vẫn một bộ khác.
Lúc , Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi về đến nhà.
Đi cùng họ còn một sĩ quan trẻ tuổi, dáng cao ráo, tuấn tú.
Vừa thấy Tống Đường, Tống Từ Nhung vội vàng giới thiệu:
“Đây là Thịnh Hoài An, Thịnh phó đoàn trưởng, con trai của chú Thịnh. Mấy đứa trẻ tuổi thì nên trò chuyện nhiều với một chút.”
Nghe đến đây, Tống Đường lập tức hiểu, bố cô đang giới thiệu đối tượng cho cô!