Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 172.2

Cập nhật lúc: 2025-11-12 02:35:04
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chợt, khóe môi cong lên một nụ tàn độc, giọng lạnh băng khiến tê cả da đầu:

“Dám giúp Tống Đường bắt nạt Mộng Mộng… đúng là sống c.h.ế.t.”

“Nếu cô tìm đường c.h.ế.t… thì sẽ để đ.â.m c.h.ế.t cô luôn cho xong!”

Phùng Oánh Oánh vội đưa tay bịt miệng, suýt chút nữa bật thành tiếng vì sung sướng.

Hôm nay tống Nguyễn Thanh Hoan khỏi đoàn văn công, ngược Trần Điềm còn xử lý, Trịnh bộ trưởng còn đích cảnh cáo rằng nếu tái phạm sẽ đuổi thẳng, cô tức đến nghẹn.

Giờ Tần Thành tay với Nguyễn Thanh Hoan, vui cho ?

Hôm nay Tống Đường tránh một kiếp, xem như Tống Đường mạng lớn.

Lục đoàn trưởng cũng thể ngày nào cũng ở cạnh để che chắn cho Tống Đường !

Phùng Oánh Oánh thầm nghĩ, sẽ ngày cả Tống Đường lẫn Nguyễn Thanh Hoan, hai con tiện nhân đó… đều nhận lấy trừng phạt vì cái tội điều của .

Bị chà đạp, hạ nhục, đến mức thể ngóc đầu lên nổi nữa!

Vừa đến bệnh viện, Lục Thiếu Du lập tức thủ tục nhập viện, bác sĩ thì trực tiếp phòng bệnh để xử lý vết thương cho Lục Kim Yến.

Lúc còn ở ngoài cổng đoàn văn công, Tống Đường ngửi thấy mùi da thịt ăn mòn.

, vết thương lưng nhất định đáng sợ.

chuẩn tâm lý từ .

Thế nhưng khi thật sự tận mắt thấy…

Cô vẫn chấn động đến mức tim đập loạn, đau nhói khắp lồng ngực.

Càng , cô càng thấy xót xa đến tận cùng.

Vết bỏng do axit lưng , to bằng hai nắm tay cô chụm .

Một nửa trong đó trùng đúng chỗ từng thương hai .

Vết thương cũ lành hẳn, giờ ăn mòn thêm, làn da như thiêu cháy, phần thịt trông như mục rữa, thực sự vô cùng đáng sợ.

Viền mắt Tống Đường bắt đầu nóng rát.

Đỏ đến mức đuôi mắt cô như rỉ máu.

Cô cố ngước trần nhà, sức khống chế cảm xúc, chỉ để mặt Lục Thiếu Du và bác sĩ.

“Bác sĩ, thế nào ?”

Thấy vùng lưng của Lục Kim Yến ăn mòn, da thịt rách toạc, Lục Thiếu Du đau lòng cuống cuồng.

“Có tổn thương đến xương ? Có để di chứng ? Anh vẫn bạn gái, ảnh hưởng đến chuyện cưới vợ, sinh con ? Có …”

Nghe Lục Thiếu Du hỏi dồn như s.ú.n.g liên thanh, bác sĩ cũng cạn lời.

Vết thương ở lưng thì liên quan gì đến chuyện cưới vợ, sinh con chứ?

với tinh thần trách nhiệm với bệnh nhân và nhà bệnh nhân, bác sĩ vẫn nhẫn nại trả lời từng câu một:

“Chỉ là thương ngoài da, chạm đến xương.”

“Tối nay truyền dịch xong về nhà uống thuốc, bôi t.h.u.ố.c đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi là sẽ để di chứng.”

“Còn chuyện cưới vợ, sinh con…”

“Chỉ cần đối phương chê vết sẹo lưng, thì chẳng ảnh hưởng gì cả.”

Lục Thiếu Du thở phào một dài.

Không ảnh hưởng đến cưới vợ, sinh con là !

Anh cả của quá nhiều tình địch, theo đuổi Tống Đường vốn vất vả, nếu thể sinh con nữa, Tống Đường chắc chắn càng chọn !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-172-2.html.]

Mà nghĩ , cả hùng cứu mỹ nhân”, cũng là một pha ghi điểm lớn.

Tuy Phó Văn Cảnh và Cao Kiến Xuyên đều xuất sắc, cả quá lạnh lùng, đôi khi còn đáng sợ… nhưng cả tay dứt khoát, đầy khí phách, vẫn hy vọng lật ngược thế cờ!

Bác sĩ xử lý xong vết thương, truyền dịch cho Lục Kim Yến rời khỏi phòng.

Lục Thiếu Du thì xuống nhà t.h.u.ố.c tầng một lấy thuốc.

Trong phòng bệnh chỉ còn Tống Đường và Lục Kim Yến.

Trước mặt bác sĩ và Lục Thiếu Du, Tống Đường tiện hành động mật với Lục Kim Yến.

Đợi cả hai rời khỏi phòng, cô mới nhịn mà nắm chặt lấy tay .

Anh lập tức phản ứng theo bản năng, trái còn chiếm thế chủ động, bá đạo và đầy chiếm hữu, siết lấy bàn tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay lớn của .

“Lục Kim Yến, ngốc như !”

Bộ đồ bệnh nhân che vết thương lưng .

chỉ cần nghĩ đến cảnh da thịt lưng be bét máu, ăn mòn rách nát, sống lưng cô vẫn rợn lên từng đợt, đầu mũi cay xè.

Cô khẽ hít một , giọng khàn khàn hỏi:

“Lưng đau lắm ?”

Lúc ở ngoài cổng đoàn văn công, từng dỗ cô một , đau.

Giờ, chút sáng tạo nào mà lặp câu cũ:

“Không đau.”

Viền mắt cô đỏ hơn nữa.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Cô trừng mắt một cái, cố gắng hung dữ, nhưng nước mắt thi rơi xuống từng giọt lớn.

Thấy cô , mà còn dữ dội hơn cả lúc , Lục Kim Yến lập tức cuống cuồng.

Anh vươn tay, lúng túng và dè dặt lau nước mắt mặt cô, dịu giọng dỗ dành:

“Thật mà, đau chút nào.”

“Cùng lắm thì… giống như muỗi c.ắ.n thôi…”

Lục Kim Yến nghĩ, dỗ ngọt đến thế, chắc chắn cô sẽ ngừng .

Ai ngờ, nước mắt cô càng tuôn như lũ tràn đê.

“Tống Tống, đừng mà…”

Sợ cô dữ hơn, Lục Kim Yến dám tiếp mấy lời “ đau” nữa.

Anh cúi đầu, đúng lúc bắt gặp đôi môi đỏ bừng khẽ run rẩy của cô.

Anh lập tức nóng bừng vành tai, vội vã mặt sang hướng khác, giọng ngập ngừng đầy lúng túng:

“Em… em hôn một cái thì sẽ hết đau…”

Lục Thiếu Du chạy đến cầu thang mới nhớ , cả và Tống Đường còn ăn tối.

truyền nước thì cũng mất hơn một tiếng, đợi lâu như chắc chắn hai sẽ đói.

Cậu nghĩ tiện đường xuống lấy t.h.u.ố.c thì mua luôn chút gì đó lót cho họ.

Cậu , mở cửa phòng bệnh , định hỏi hai ăn gì…

Thì đúng lúc đó, thấy cả luôn cao ngạo lạnh lùng của , thế mà mang theo giọng điệu nũng, bảo Tống Đường hôn cả một cái!

Loading...