Lục Thiếu Du chớp chớp đôi mắt nai trong trẻo, chút giả vờ như từng mở miệng.
Lục Kim Yến và Tống Tống đều chú ý đến , nên cũng thể biến mất tại chỗ .
Cậu chớp mắt một nữa, vẫn tiếp tục :
“Kẻ thật độc ác!”
“Hắn hủy hoại gương mặt của Đường Đường!”
“Hắn còn cố ý tìm một kẻ thần kinh… đúng là quá ranh ma!”
Nghe lời Lục Thiếu Du, sắc mặt Lục Kim Yến cũng trở nên vô cùng khó coi.
Quả thật, kẻ thủ đoạn cao.
Lần Tống Đường gặp nguy hiểm ở vùng quê, manh mối đều cắt đứt, thể chủ mưu.
Lần còn tàn độc hơn, dám thuê một kẻ ngốc tay.
Muốn kéo kẻ đó ánh sáng, thật sự khó như lên trời!
dù khó đến , cũng tiếp tục điều tra.
Còn hiện tại, việc quan trọng nhất là bảo vệ Tống Đường thật , tuyệt đối để âm mưu độc ác đó thành công!
“Anh cả, lưng axit cháy một mảng lớn , da thịt cũng… Mau đến bệnh viện !”
Lục Thiếu Du cũng chú ý đến vết thương lưng Lục Kim Yến.
Cậu tức giận đá mạnh tên đàn ông đất xa, vành mắt bắt đầu đỏ lên.
“Anh .”
Lục Kim Yến chịu đựng giỏi, từng thương nặng hơn thế nhiều, nên cũng thấy vết thương lưng là quá đau.
“Lục Kim Yến, im miệng cho em! Bây giờ nhất định đến bệnh viện!”
Anh thương đến mức còn , Tống Đường là vì quá đau lòng vì quá giận, vành mắt đỏ thêm một chút.
Lúc nãy Lục Thiếu Du đá bay cái chai axit .
Chai đó chỉ một phần năm axit hắt lên lưng Lục Kim Yến.
Diện tích thương cũng chỉ lớn hơn nắm tay một chút.
Chỉ là thương ngoài da, tổn thương đến xương nội tạng, với thì chẳng đáng gì.
Anh nghĩ chỉ cần đến trạm y tế xử lý đơn giản là .
thấy mắt Tống Đường đỏ hoe, đôi mắt đào xinh như phủ một tầng sương mờ, sợ nếu chịu đến bệnh viện, cô sẽ , nên vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Lúc đó ít đồng nghiệp trong đoàn văn công chứng kiến bộ sự việc.
Đã gọi cảnh sát.
Không lâu , cảnh sát đến và cưỡng chế đưa đàn ông .
Chỉ là, bệnh tâm thần, thể giao tiếp, dù cảnh sát đưa cũng hỏi gì.
Còn về nguồn gốc của chai axit đậm đặc …
Hiện nay về mặt pháp luật, axit đậm đặc đúng là phép lưu hành thị trường.
một chợ đen vẫn thể mua .
Một viện nghiên cứu cũng axit đậm đặc.
Nếu bên trong lén mang ngoài, giả lượng dùng, thì căn bản thể truy vết.
Tất cả manh mối… một nữa cắt đứt.
Cảnh sát cũng thể tìm kẻ !
“Mộng Mộng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-171-2.html.]
Giờ là giờ tan , nhân viên của đoàn văn công lượt ngoài.
Cố Mộng Vãn và những khác, cũng chứng kiến cảnh tượng .
Khi thấy đàn ông hắt axit đậm đặc mặt Tống Đường, Cố Mộng Vãn khỏi là vui mừng và kích động đến mức nào.
Vẻ điềm đạm thường ngày của cô biến mất, đó là gương mặt đỏ bừng vì phấn khích.
Cô khao khát thấy khuôn mặt của Tống Đường hủy hoại, trở thành một con đàn bà xí, ghê tởm.
cô ngờ , Lục Kim Yến liều mạng lao tới, che chắn cho Tống Đường!
Cố Mộng Vãn luôn cho rằng, Lục Kim Yến là của .
Còn Tống Đường, một con nhà quê hèn mọn, xứng với .
Cô thật sự thể chấp nhận việc vì Tống Đường mà đến mức đó!
Toàn bộ niềm vui, sự hả hê và mong đợi tan biến trong nháy mắt, chỉ còn là nỗi phẫn hận cùng bất cam gần như khiến cô phát điên.
Cô nghiến răng, đầu ngón tay run bần bật, mãi đến khi thấy tiếng Phùng Oánh Oánh lo lắng gọi, mới sực tỉnh .
Cô hít sâu một , ngẩng cằm, khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh nhạt, cao cao tại thượng vốn , trở thành Cố Mộng Vãn lạnh lùng, khó với tới.
Trần Điềm cũng nhận khoảnh khắc thất thố của Cố Mộng Vãn.
Khác với luôn răm rắp lời và lấy lòng cô , khi thấy Cố Mộng Vãn chịu thất bại, trong lòng Trần Điềm dâng lên một cảm giác khoái trá kỳ lạ.
Tuy , cô vẫn giả bộ lo lắng :
“Mộng Mộng, đừng buồn. tin Lục đoàn trưởng đối với Tống Đường chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.
Cô thể mê hoặc một lúc, nhưng tuyệt đối thể mê hoặc cả đời!”
Phùng Oánh Oánh và Tạ Thi Đình thực cũng mơ hồ nhận , Lục Kim Yến quan tâm đến Tống Đường.
Nếu , bất chấp hậu quả, lấy che chở cho Tống Đường?
cả hai đều cho rằng Tống Đường chẳng xứng đáng, hơn nữa, để lấy lòng Cố Mộng Vãn, nên vội vàng hùa theo:
“ , Tống Đường thấp kém, hổ, thể so với Mộng Mộng chứ?”
“Lục đoàn trưởng sớm muộn cũng sẽ nhận bộ mặt ghê tởm của cô , vứt cô như vứt rác thôi!”
Không thể , đôi khi lời an ủi và tâng bốc quả thật tác dụng.
Tâm trạng Cố Mộng Vãn dần bớt hoảng loạn, chỉ còn sự cam lòng và oán hận.
Cô hận Tống Đường phận, hận Tống Đường trơ trẽn, rẻ rúng mà vẫn thể mê hoặc lòng .
Mấy dỗ dành Cố Mộng Vãn, cùng bước .
Thấy Tần Thành tới, họ thức thời tản , để gian cho .
“Mộng Mộng, em xem mang gì đến cho em ?”
Tần Thành đưa một chiếc đồng hồ nữ nạm kim cương.
“Hừ!”
Cố Mộng Vãn kiêu ngạo mặt sang chỗ khác, chẳng thèm đến.
Tần Thành vẫn xa, dĩ nhiên cũng nhận kế hoạch của thất bại.
Anh kiên nhẫn dỗ dành:
“Mộng Mộng, em đừng lo. Anh vẫn còn kế hoạch khác, chắc chắn sẽ khiến Tống Đường t.h.ả.m hại vô cùng, sống bằng c.h.ế.t!”
“Em là ân nhân cứu mạng của , cô dám bắt nạt ân nhân của , tức là tự tìm đường c.h.ế.t!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ân nhân cứu mạng…
Nghe đến ba chữ đó, sắc đỏ môi Cố Mộng Vãn lập tức tan biến.
Khi còn nhỏ, cô dối.
Lần hỏa hoạn năm đó, cứu Tần Thành, căn bản là cô , mà là…