Từ gặp Tống Đường bên ngoài đoàn văn công, Kha Quân lập tức kinh diễm đến ngẩn .
Phùng Oánh Oánh nhất quyết chịu cho cô gái như tiên nữ tên là gì, nên chẳng hề … chính là Tống Đường.
Không ngờ, định xông đến dạy dỗ bạn gái, chính là “tiên nữ” trong lòng .
Càng dám tin nổi, yêu của tiên nữ , là… Lục Kim Yến.
Vừa nãy Phùng Oánh Oánh Tống Đường chê bai hai họ, Kha Quân còn tức điên lên, hận thể khiến Tống Đường “sống bằng c.h.ế.t”.
giờ thì…
Hắn bỗng thấy, Tống Đường đúng.
Phùng Oánh Oánh quả thực chẳng thể so với Tống Đường.
Còn Lục Kim Yến, từ nhỏ là tấm gương “con nhà ” trong miệng các bậc phụ , năm hai mươi ba tuổi vị trí đoàn trưởng.
Nghe dạo gần đây còn lập công lớn, sắp thăng chức tiếp.
Kha Quân tuy sĩ diện, nhưng lượng sức .
Hắn rõ, chẳng thể nào so với Lục Kim Yến.
Chuyện năm xưa từng Lục Kim Yến đ.ấ.m cho một trận chỉ vì lật váy bạn học nữ vẫn còn ám ảnh đến tận bây giờ.
Vừa nghĩ đến sức mạnh khủng khiếp của Lục Kim Yến, Kha Quân lập tức sợ đến mềm cả chân.
Toàn cũng mềm nhũn.
Lục Kim Yến đương nhiên nhận Kha Quân, cái tên từ nhỏ chuyện đàng hoàng .
Khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng, giọng cũng rét buốt như băng:
“Nghe … định lột da ?”
Kha Quân quýnh lên, đưa tay bứt tóc lia lịa, gương mặt gượng còn khó coi hơn cả :
“… !”
“Ý là…” linh quang chợt lóe, nhanh chóng đổi giọng:
“Nếu ai dám đắc tội với Lục đoàn trưởng và bạn gái của , thì sẽ là đầu tiên lột da !”
Nhìn ánh mắt lạnh như băng vĩnh cửu của Lục Kim Yến, Kha Quân chỉ thấy lưng túa mồ hôi lạnh.
May mà kịp theo đuổi Tống Đường.
Nếu thật sự dám “đào góc tường” của Lục đoàn trưởng, e rằng đ.á.n.h đến rụng xương!
May quá!
Rồi nghĩ đến việc Phùng Oánh Oánh Lục Kim Yến và Tống Đường, Kha Quân sợ run , nhỡ Lục Kim Yến nổi giận, kéo cả đ.á.n.h hội đồng như hồi bé thì khốn!
Hắn vội vã đổ tội:
“Chẳng là tại cái con đàn bà thối tha Phùng Oánh Oánh chọc giận Lục đoàn trưởng ?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lục Kim Yến khách khí mà lạnh lùng đáp:
“Quản bạn gái cho . Cô chuyện thối đến mức nôn.”
Vừa , dứt khoát kéo Tống Đường rời , thậm chí thèm liếc Kha Quân lấy một cái.
Kha Quân choáng váng sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-168-1.html.]
Hắn kìm liền quát lớn mặt Phùng Oánh Oánh:
“Cô chuyện kiểu gì hả? Cô xì ngay mặt Lục đoàn trưởng đấy ?!”
“Trời ơi, cô xì thì xì chỗ khác, nhè ngay Lục đoàn trưởng mà xì?!”
Tiếng gào của to đến mức khiến ít ngoái .
Phùng Oánh Oánh xưa nay luôn tự hào xinh , ăn mặc hợp thời, công việc bao ao ước, là “ thể diện”.
Giờ đây mất mặt như bao , cô nào chịu nổi!
Nghiến răng giận dữ, cô mắng ngược :
“Anh mới xì đấy!”
“Cả nhà xì đấy!”
“Kha Quân, chia tay với !”
Nói xong, cô dậm mạnh gót giày da, tức tối lưng bỏ .
Gia cảnh cô quá bình thường, nên cô luôn tìm một điều kiện hơn bạn đời.
Gia đình Kha Quân so với cô thì đúng là khá hơn nhiều.
so với Lục Kim Yến, Tần Thành và những như họ thì chẳng là gì cả.
Trước khi Tống Đường yêu Lục Kim Yến, Phùng Oánh Oánh còn cho rằng Kha Quân là lựa chọn kết hôn .
Bây giờ cô nghĩ, nếu Tống Đường thể Lục Kim Yến như , thì cũng nhất định thể tìm hơn Kha Quân!
Nếu thể tìm hơn, tại cô còn lãng phí thời gian với kẻ vô dụng như Kha Quân?
Nghĩ đến đó, Phùng Oánh Oánh càng thấy hả hê, càng ghét Kha Quân.
Kha Quân tức tới run .
Hắn thật chẳng ngờ cô dám bảo cả nhà “xì ” mặt Lục đoàn trưởng.
Lúc đầu còn mê mẩn vì Phùng Oánh Oánh xinh , nhưng khi so sánh với vẻ nghiêng nước nghiêng thành của Tống Đường, thấy bạn gái chẳng là gì.
Thêm nữa Phùng Oánh Oánh tính tình khó chịu, lúc nào cũng bắt mua đồ cho, nên quyết định níu kéo nữa.
Trước khi cô , vẫn hét như còn gì để mất:
“Chia tay thì chia, ai hối tiếc thì là chó!”
“Hừ!”
Nghe giọng thản nhiên như , Phùng Oánh Oánh giận tới nghẹn, ôm mặt rưng rưng bước .
So với Lục Kim Yến, Tần Thành… cô thấy Kha Quân kém quá xa.
dù đòi chia tay, chẳng buồn níu kéo một câu, cô cảm thấy sỉ nhục, mất mặt ghê gớm.
Cô càng căm hận Tống Đường, tại Tống Đường thể sống sung sướng hơn trong khi bản thì…?
Bố cô mấy chục năm công chức, chẳng gì nổi bật.
Còn Tống Đường về đến thủ đô là con gái quân trưởng, còn Lục đoàn trưởng chiều chuộng, bất công thế ?
Cô quyết để Tống Đường dễ chịu !
Càng nghĩ càng tức, cô chạy tới quầy điện thoại công cộng gần đó, gọi về nhà họ Tần.
Quả thật may mắn, nhấc máy là Tần Thành.
Nghe giọng Tần Thành, cô vội vòi vĩnh:
“Tần tiểu tư lệnh, Tống Đường cái con đàn bà đó độc ác quá, nó bắt Mộng Mộng !”
“Gì cơ?”
Trong mắt Tần Thành, Cố Mộng Vãn vốn luôn thanh cao, kiêu kỳ, hiếm khi rơi lệ.
Nghe Mộng Mộng , đau lòng khôn xiết.
Anh càng căm giận kẻ khiến Mộng Mộng buồn, tức là Tống Đường.
Đôi mắt u ám của thoáng chốc đầy bóng tối, lạnh lùng tới đáng sợ:
“Tống Đường đúng là quá coi thường mạng sống của !”
“Dám Mộng Mộng , cô tự tìm đường đến chỗ c.h.ế.t !”
“ đấy, Tống Đường quá đáng lắm, cô cứ cố ý hãm hại Mộng Mộng!”
Phùng Oánh Oánh càng đà, tiếp tục thêu dệt, càng càng thêm:
“Kể từ khi Tống Đường đoàn văn công, Mộng Mộng từng thấy vui vẻ chút nào!”