Trong lòng cô mềm nhũn và ngọt lịm, kìm mà siết chặt lấy :
“Em thích Anh Văn Cảnh.”
“Chiều nay em ngoài với là để rõ chuyện.”
“Sau chúng em chỉ là bạn, gì khác nữa.”
Thì … cô thích Phó Văn Cảnh…
Nghe xong câu , ánh mắt vốn u tối như đáy đêm của Lục Kim Yến bỗng bừng sáng, như thể pháo hoa nở rộ giữa trời.
Cô tình ý với Phó Văn Cảnh, điều đó khiến tim như trút tảng đá lớn.
ngay đó, nghĩ đến chuyện đây cô từng : cô thích , cô trong lòng.
Trái tim bắt đầu ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt.
Người cô thích, khả năng lớn nhất là Phó Văn Cảnh và Cao Kiến Xuyên.
Giờ loại trừ Phó Văn Cảnh, thì chỉ còn Cao Kiến Xuyên.
Cũng đúng thôi, cô từng xem mắt với Cao Kiến Xuyên, thậm chí chuẩn sẵn báo cáo kết hôn.
Nếu do cứu cô, nếu hai từng ngủ chung một giường, lẽ cô chọn quen Cao Kiến Xuyên !
dù cô từng ý định gả cho Cao Kiến Xuyên, cũng tuyệt đối thể buông tay!
Càng nghĩ, tim Lục Kim Yến càng chua xót.
Anh thể kìm nén cơn ghen đang dâng trào mãnh liệt trong lòng, bất ngờ đưa tay ôm lấy gáy cô, cúi xuống, nữa gắt gao chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô như dã thú!
“Ưm…”
Tống Đường ngờ giải thích rõ ràng như thế mà vẫn còn hôn cô.
Mà lúc nào cũng hôn thật dữ dội…
Không lẽ là ch.ó ?!
Cô tức đến mức suýt c.ắ.n một cái.
môi quá nóng, nụ hôn quá cuồng nhiệt, khiến não cô như nung chảy thành dung nham, cơn tức trong lòng kịp bùng lên thì cơ thể tự chủ mà đáp .
Cảm nhận cô đáp , nụ hôn của càng mãnh liệt hơn, như thể nuốt trọn cô xương tủy.
“Đừng… đừng xé đồ của em…”
Tuy rằng hôn dữ, nhưng mùi hương mát lạnh, thuần khiết quanh khiến cô say mê, thực cô thích hôn .
Xung quanh chẳng ai, sợ thấy, cô cũng nguyện ý nuông chiều bạn trai .
Chỉ là, hôn thì , xé đồ thì ! Cô còn giữ thể diện để xem phim!
Lục Kim Yến cũng lát nữa họ còn đến rạp.
Anh chắc chắn hỏng quần áo cô.
cảm xúc khó kiềm, tay vẫn dần dần vượt quá giới hạn.
Tống Đường cảm thấy như một cục bột trong lòng bàn tay , sắp nhào đến tan chảy.
Cô chống đỡ nổi nữa.
“Tống Tống… đừng thích khác…”
“Em là của … mãi mãi đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi !”
Giọng khàn khàn, mang theo sự cố chấp thể lay chuyển, nhưng nếu kỹ, vẫn thể nhận sự bất an và sợ mất mát ẩn sâu bên trong.
Lẽ cô nên đẩy , vì tay đúng là quá trớn.
thấy giọng hiếm hoi lộ vẻ hoang mang, trái tim cô mềm như nước, cuối cùng vẫn chọn tha thứ cho .
“Tống Tống, …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-166-1.html.]
Dù gì cũng đang ở trong xe, mà hai còn kết hôn, Lục Kim Yến đương nhiên sẽ thực sự gì vượt giới hạn với cô.
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc , vẫn gắng gượng dốc hết định lực, khổ sở dừng .
Anh siết chặt cô lòng, dù cố gắng điều hòa thở, giọng vẫn khàn khàn, mang theo thứ mê hoặc khiến khó lòng cưỡng :
“Em… chỉnh quần áo .”
Lúc Tống Đường mềm nhũn như nước, hôn đến choáng váng.
Nghe , cô như mới thoát khỏi cơn sóng dữ ngập tràn.
Lúc cô mới chú ý đến bộ dạng của , tuy áo xé rách, nhưng khóa kéo kéo xuống, dây áo lót cũng cởi bung. Váy vén lên tận eo, lộ liễu đến mức khiến dám thẳng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Bây giờ tay chân cô đều mềm nhũn, nhúc nhích chút nào.
Huống hồ, quá đáng như thế, trong lòng cô vẫn còn tức, liền trừng mắt lườm , giọng hờn dỗi:
“Anh cởi , thì tự mà chỉnh !”
“Anh…”
Lục Kim Yến đỏ bừng cả vành tai.
Anh thật sự chỉnh quần áo cho cô.
Không vì cảm thấy phiền gì, mà là sợ nếu gần, trong lúc chỉnh sửa, sẽ vô tình thấy điều nên thấy… mất khống chế.
Thấy cô bày vẻ mặt vui, rõ ràng đang giận, cũng cơn ghen cho mất lý trí, hành động quá đà, quá hổ, khiến cô tức giận.
Anh hạ giọng, ngoan ngoãn gật đầu:
“Ừ.”
Phim sắp bắt đầu .
Để trễ giờ, lúc giúp cô chỉnh quần áo, nhắm chặt mắt.
nhắm mắt, càng dễ vô tình chạm nơi nên chạm.
Hơn nữa, một vài xúc cảm khi tay lướt qua, càng rõ ràng, chân thật đến mức khiến ngọn lửa vất vả kiềm chế suốt nãy giờ bùng lên trở , quét sạch lý trí.
Tay … bắt đầu lời.
“Lục Kim Yến!”
Tống Đường hổ và giận dữ thốt lên.
Là loạn, thì chỉnh đàng hoàng, đúng gì để . ai mà ngờ, ngay cả chuyện mà cũng thể… mất nết đến ?!
“Anh…”
Nghe thấy giọng hổ mà tức tối của cô, Lục Kim Yến mới giật nhận gây chuyện.
Anh vội vàng rụt tay về, định giữ cách với cô.
nếu lùi , thì thể giúp cô chỉnh quần áo .
Không còn cách nào khác, chỉ đành tiếp tục nhắm mắt, cố gắng kiềm chế, ngón tay run run cẩn thận giúp cô chỉnh .
Tống Đường chỉnh đến mức mặt đỏ tai hồng.
Cô… thật sự hối hận .
Vừa nãy cô đúng là đầu óc nóng lên mới để việc !
Anh thì nghiêm chỉnh, mắt nhắm chặt, qua vẻ đắn.
tay , thì chẳng đắn chút nào!
Đây đang chỉnh quần áo cho cô, rõ ràng là…
Mặt dày vô sỉ!
lời là do cô , giờ bảo dừng , chẳng khác nào tự nhận chịu nổi. Cô tỏ yếu thế, chỉ đành cứng đầu cứng cổ, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong khi trái tim thì đập loạn, để mặc cho giúp chỉnh quần áo.