Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 161.2

Cập nhật lúc: 2025-11-08 08:55:31
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không kìm , sát bên cạnh Lục Kim Yến, hạ giọng hiến kế:

“Anh cả, em thấy Đường Đường thèm để ý đến , chắc là vì mặt lúc nào cũng cau , dọa sợ c.h.ế.t khiếp.”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Anh nên nhiều lên, đặc biệt là mặt Đường Đường, càng giữ nụ thường trực.”

“Như em , lúc nào cũng tươi , nên Đường Đường mới thích bạn với em chứ!”

“Nếu thật sự cho , em thể dạy .”

Vừa , Lục Thiếu Du há miệng toét, để lộ cả hàm răng trắng bóc.

Nụ rạng rỡ, mang khí chất tươi sáng, đầy sức sống của tuổi trẻ.

đồng thời cũng… ngốc nghếch đến thể ngốc nghếch hơn.

Lục Kim Yến chán ghét, cạn lời.

Anh nổi.

chắc chắn, nếu mà dám kiểu như Lục Thiếu Du mặt Tống Đường, thì cô sẽ nghĩ vấn đề thần kinh mất thôi!

Lục Thiếu Du vẫn đang nhăn nhở nhe răng trợn mắt, sức nháy mắt đưa tình với .

Bị cho phát ngán, Lục Kim Yến lạnh mặt liếc một cái, đó bước thẳng lên lầu.

“Thằng nhóc thối tha!”

Lục thủ trưởng giận đến mức mắng một câu.

Lục Kim Yến cách theo đuổi con gái, chẳng chịu khiêm tốn học hỏi, khiến Lục thủ trưởng sốt ruột tức tối.

Giờ đứa cháu đích tôn , ông thật sự thấy chỗ nào cũng mắt.

Mãi đến khi sang đứa cháu thứ hai, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, ông mới thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Ông thật lòng khen ngợi:

“Tiểu Dục, tối nay cháu biểu hiện tệ!”

“Hồi đó cháu thích con bé Tống Thanh Yểu đó, ông với bố cháu lo c.h.ế.t… chỉ sợ cháu rước họa về nhà!”

“Lúc đó ông tức tới mức suýt phát bệnh tim đấy!”

“May mà cháu chịu tỉnh ngộ, còn mê nó nữa!”

Lục Dục thì sửng sốt:

“Ông gì cơ ạ?”

“Cháu thích Tống Thanh Yểu? Cháu thích…”

Cháu thích rõ ràng là Tống Đường mà.

nghĩ đến chuyện cả cũng thích Tống Đường, cái tên khắc sâu trong lòng , cuối cùng vẫn thể .

Lục Dục thật sự hiểu tại Lục thủ trưởng và bố tưởng thích Tống Thanh Yểu.

đến giờ, điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Một lúc , cố đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng, mang theo chút cay đắng tan, nhẹ giọng :

“Giờ cháu thích Tống Thanh Yểu nữa .”

Nghe , Lục thủ trưởng và bố đều thấy yên tâm phần nào.

Họ hề , khoảnh khắc , trong lòng Lục Dục ngập tràn chua xót và mất mát.

Họ càng , Lục Dục đang lặng lẽ tự nhủ với bản : Từ nay về , chuyên tâm nghiên cứu, vướng bận chuyện tình cảm nữa.

Vì khi còn trẻ, từng gặp một cô gái quá đỗi rực rỡ, khiến cả đời … khó lòng rung động với bất kỳ ai khác.

Anh sẽ chôn giấu tình cảm dành cho Tống Đường sâu tận đáy lòng.

Nếu một ngày nào đó, Tống Đường thực sự gả cho cả, thì cô chính là…

Chị dâu của .

Và mãi mãi… chỉ là chị dâu của mà thôi.

“Đường Đường…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-161-2.html.]

Tống Đường ngờ Tống Chu Dã lên lầu tìm cô.

Cô nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở cửa phòng, giọng lạnh nhạt xa cách:

“Tống Chu Dã, tìm chuyện gì?”

Nghe cô gọi cả họ lẫn tên, ngay cả một tiếng “Anh hai” cũng chịu gọi, tim Tống Chu Dã đau nhói.

Giọng khàn đặc, giấu nỗi xót xa:

“Tối nay lời Anh cả , em đừng để bụng… Anh …”

“Lời Tống Kỳ , để tâm.”

Tống Đường lạnh lùng cắt ngang lời , cho tiếp.

“Bởi vì cái gọi là trai của Tống Thanh Yểu, đối với quan trọng. Anh gì, việc gì để trong lòng?”

Dứt lời, Tống Đường thèm bố thí thêm cho một ánh mắt, trực tiếp đóng cửa “rầm” một tiếng.

“Đường Đường…”

Tống Chu Dã đau đớn c.h.ế.t trân cửa, hồi lâu cũng hồn nổi.

Lời của Tống Đường, thực sự khó .

hiểu, tất cả là do và Tống Kỳ tự chuốc lấy.

Trong lòng tràn đầy day dứt và hối hận.

Nhất là khi nhớ đến chuyện họ lầm tưởng Tống Đường điều , bao giờ bảo vệ cô, còn lập tức đuổi cô khỏi nhà họ Tống. Trong khi đó, Tống Thanh Yểu rõ ràng sai trái đến mức thể tha thứ, họ vẫn nỡ cắt đứt.

Nghĩ đến đây, tim như d.a.o cứa, hối hận để cho hết.

Anh thất thần bước xuống lầu, vặn trông thấy Tống Kỳ đang trong phòng khách, cả toát khí lạnh.

Anh nhịn lên tiếng:

“Anh cả, nên đối xử với Đường Đường một chút.”

“Chúng quá nhiều chuyện bất công với Đường Đường .”

“Trước đây bao nhiêu , sự thật chứng minh là chúng hiểu lầm Đường Đường, nhưng vội vàng quy chụp cô gì, còn đuổi cô . Bây giờ Tống Thanh Yểu gây chuyện tồi tệ như , hết lòng bao che cho cô . Anh nghĩ xem, Đường Đường sẽ nghĩ thế nào?”

Đôi mắt đen nhánh của Tống Kỳ đầy đau đớn và giằng xé.

Anh cũng hối hận vì từng quá nhiều lời cay nghiệt với Tống Đường.

, vẫn nhịn mà xót lòng vì Tống Thanh Yểu.

Anh uống một ngụm , thần sắc mất hồn, khẽ :

“Yểu Yểu yếu đuối, chúng nên quan tâm con bé nhiều hơn.”

Tống Chu Dã nhẹ nhàng :

“Em là Anh hai của nó, nếu nó chịu tu tâm dưỡng tính, em đương nhiên sẽ quan tâm.”

nếu nó còn tiếp tục chuyện tổn thương khác, đặc biệt là hại Đường Đường… em nhất định sẽ xa lánh nó, thậm chí tuyệt giao!”

“Tống Chu Dã!”

Nghe thấy Tống Chu Dã dám sẽ tuyệt giao với Tống Thanh Yểu, Tống Kỳ tức giận đến đỏ bừng mặt.

Anh lập tức bật dậy, gần như gào mặt em trai:

“Sao em thể lời như ?! Em từng nghĩ, nếu em thế sẽ khiến Yểu Yểu thất vọng thế nào ?!”

Tống Chu Dã hề lùi bước, cũng thỏa hiệp.

Anh đối diện ánh mắt trai, chậm rãi từng chữ một:

“Anh cả, thiên vị Yểu Yểu, mù quáng bảo vệ nó, nghĩ, như Đường Đường mới là thất vọng ?”

Loading...