“Tiểu Yến, dừng tay !”
Đợi đến khi Lục Kim Yến đ.á.n.h Tống Kỳ xong, Lục thủ trưởng mới vẻ quát một tiếng cho lệ.
Ông thấy Lục Dục và Lục Thiếu Du gì sai cả.
Tống Kỳ phân rõ trắng đen tay với hai đứa em, giờ Lục Kim Yến mặt đ.á.n.h trả giúp em trai, cũng chẳng gì quá đáng!
“Anh cả, bình tĩnh !”
Tống Chu Dã cũng xót xa cho Tống Thanh Yểu, nhưng sợ cả trong lúc quá tức giận sẽ lời tổn thương Tống Đường, đến lúc hối hận cũng kịp, nên vẫn cố khuyên can một câu.
Tống Thanh Yểu vẫn âm thầm rơi nước mắt, vẻ mặt tội nghiệp, bất lực, như thể cả thế giới đều đang tổn thương cô .
Cô một hồi lâu, mới ngẩng cao cằm một cách bướng bỉnh, đôi mắt đẫm lệ Lục Kim Yến đầy uất ức:
“Sao thể em như ?”
“Em mà, em thông minh bằng chị, cũng cách khác yêu mến như chị… nhưng em thật sự dối.”
“Tối nay, Anh hai Lục… … khiến em đau đến như …”
“Ừ, em đúng là quá ngu ngốc!”
Tống Thanh Yểu những lời là đang tỏ yếu thế, lấy lùi tiến, hy vọng nhờ tự hạ thấp bản mà nhận lời an ủi, khác công nhận.
Đáng tiếc, kiểu đàn ông như Lục Kim Yến cứng nhắc, khô khan, hiểu mấy chiêu đó.
Anh chẳng nể mặt mà buông một câu thẳng thừng:
“Cũng đủ khiến ghê tởm !”
Sắc mặt Tống Thanh Yểu bỗng chốc tái nhợt như rắc một lớp tro xám lên mặt.
Cô trợn to mắt, Lục Kim Yến bằng ánh mắt đau đớn, thất vọng đến cùng cực, trái tim như d.a.o cứa từng nhát.
Lúc Lục Dục mắng là ghê tởm, cô thấy nhục nhã, nhưng còn đến mức đau đớn thấu tim gan.
Lục Kim Yến… là cô thật lòng thích, mà cô ghê tởm ngay giữa đám đông.
Nỗi đau … thực sự giống như ngàn mũi tên xuyên tim.
“Anh cả Lục…”
Tống Thanh Yểu ấm ức hít mũi, nước mắt như vỡ đê.
Môi cô run rẩy dữ dội, tựa như chỉ một giây nữa thôi là sẽ sụp đổ .
Nhìn bộ dạng của cô , Tống Kỳ đau lòng chịu nổi.
Bình thường, vẫn lễ phép gọi Lục Kim Yến là “Anh cả Lục”.
, gọi thẳng tên:
“Lục Kim Yến, thể Yểu Yểu như chứ?”
“Anh quá đáng lắm !”
“ lập tức xin Yểu Yểu!”
Mắng xong Lục Kim Yến, Tống Kỳ sang dịu giọng dỗ dành Tống Thanh Yểu:
“Yểu Yểu, đừng nữa.”
“Có cả ở đây, sẽ để em chịu ấm ức .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-157-1.html.]
“Tối nay, cả nhất định sẽ em đòi công bằng!”
Lục Kim Yến chẳng hề ý định xin Tống Thanh Yểu, khẽ lạnh đầy khinh miệt. Anh vốn định nhân cơ hội bảo Tống Kỳ dắt theo “đoá sen trắng ghê tởm” cút khỏi nhà họ Lục, thì Lục Thiếu Du tức giận xô mạnh Tống Kỳ một cái.
“Tống Kỳ, bảo cả quá đáng chỗ nào?”
“Chính mới là kẻ phân biệt đúng sai, mù quáng che chở cho một ‘bạch liên hoa’ đầy tâm cơ, lạnh lùng với em ruột , quá đáng là đấy!”
“Anh cả tuyệt đối thể xin Tống Thanh Yểu!”
“Ngược , chính Tống Thanh Yểu vu khống hai , cô mới là xin !”
“Em… em vu khống hai Lục …”
Tống Thanh Yểu càng dữ hơn, như thể cả bầu trời sụp đổ.
Thân thể nhỏ bé của cô run lên bần bật, trông chẳng khác gì một kẻ chịu nỗi oan khuất tày trời.
Tống Kỳ đau lòng xoa lưng dỗ dành, vỗ về nhỏ giọng an ủi.
Tống Chu Dã cũng bên, mặt mày đầy lo lắng, rõ ràng tin đứa em gái mà nuông chiều bao năm thể đặt điều hãm hại Lục Dục.
Nghĩ đến chuyện em gái ức h.i.ế.p đến mức , còn nhà họ Lục thì dửng dưng lạnh lùng, Tống Kỳ tức đến mức lửa giận bốc ngùn ngụt.
Nhất là khi Lục Thiếu Du còn đang chỉ trích Tống Thanh Yểu, chỉ hận thể xông lên đ.ấ.m nát cái mặt đáng ghét .
Và cũng chẳng định tha cho Lục Dục, tên rùa rụt cổ ức h.i.ế.p em gái còn trốn biệt!
Anh định quát lớn bắt Lục Dục lôi đầu , thì đối phương từ tầng hai lao nhanh xuống.
“ hề đụng Tống Thanh Yểu!”
Giọng Lục Dục lạnh lùng, nhưng từng chữ đều rành rọt, cứng rắn:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“ bằng chứng! Có thể chứng minh Tống Thanh Yểu đang vu khống !”
Năm 1975, ở trong nước cực kỳ hiếm gặp máy ghi âm.
Lục Dục là nghiên cứu khoa học, thích những món công nghệ hiện đại, nên tay quả thật một chiếc bút ghi âm.
Trước đó, khi còn trong phòng, sớm nhận mặt là Tống Đường, nên lặng lẽ bật bút ghi âm bàn lên.
Anh quá hiểu cái kiểu bụng khó lường của Tống Thanh Yểu, đề phòng vẫn hơn.
Khi nãy Lục Thiếu Du gọi xuống , còn Tống Thanh Yểu dám công khai vu oan cưỡng ép cô , nên mang theo bút ghi âm.
Đến khi tận tai Tống Thanh Yểu trắng trợn vu cáo giữa bao , lập tức trở phòng để lấy bằng chứng, sáng tỏ chuyện!
“Anh hai Lục… đang gì … em thể vu khống chứ, em…”
Vừa nãy trong phòng chỉ cô và Lục Dục, thứ ba, chẳng ai rốt cuộc xảy chuyện gì.
Tống Thanh Yểu cứ nghĩ, Lục Dục thể bằng chứng để phản bác cô .
Thế nhưng, chẳng hiểu , khi Lục Dục , trong lòng cô dấy lên một nỗi bất an khó diễn tả.
Cô cố gắng mở miệng, điều gì đó để tin cô .
ngay lúc đó, một tiếng quát lạnh như băng vang lên:
“Cút ngoài!”
Mà giọng … phát từ miệng Lục Dục, mà là phát từ chiếc bút ghi âm đang cầm trong tay!
Tống Thanh Yểu kinh hoảng trừng lớn đôi mắt.
Cô dám tin, Lục Dục thâm sâu đến mức đó, thể âm thầm bật máy ghi âm trong phòng khi cô hề !