“Anh hai Lục, mấy câu hỏi trong đề thật sự khó quá …”
Tống Thanh Yểu khẽ c.ắ.n môi, dáng vẻ mềm mại yêu kiều, phát huy triệt để nét yếu đuối quyến rũ của .
“Câu em cũng … thể giảng cho em một chút ?”
Không đúng!
Cơ thể Lục Dục quá nóng, dù trong đầu như thiêu rụi bởi biển lửa, nhưng với sự nhạy bén trời sinh, vẫn nhanh chóng nhận điều bất thường.
Vừa , một bài toán giảng giảng mấy , mà cô vẫn kêu khó hiểu.
Tống Đường vốn học giỏi, thể nào ngu ngốc đến thế!
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cô gái mặt… Tống Đường!
Tống Thanh Yểu thấy Lục Dục im lặng, trong lòng càng thêm đắc ý, cô ngay, Lục Dục chịu đựng đến giới hạn cuối cùng .
Cô vội hỏi tiếp mà cụp mắt xuống, ánh đầy thâm tình lặng lẽ quan sát Lục Dục.
Gương mặt đàn ông mặt, thật sự quá đỗi tuấn mỹ.
Trong sự ôn hòa nho nhã như ánh trăng, mang theo vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, từng đường nét, vóc dáng đều chê .
Tuy cô thích Lục Kim Yến hơn, nhưng nếu gả cho Lục Dục, cũng thiệt thòi gì.
Cô khẽ “ối” một tiếng duyên dáng, giả vờ trẹo chân ngã nhào về phía Lục Dục, toan hẳn lên , tiến tới hôn môi, quấn lấy , để bùng cháy như trời long đất lở, một là dừng !
“Cô là Tống Đường!”
“Cút!”
Còn kịp uốn éo đầy mê hoặc lòng Lục Dục, cô bỗng cảm thấy một cơn đau dữ dội quét qua cơ thể.
Lục Dục mà chút nể nang, thẳng tay đẩy mạnh cô ngã xuống đất!
Cùng lúc đó, cô cũng thấy tiếng Lục Dục quát.
Lục Dục cô Tống Đường!
Nghĩa là… Lục Dục kiên nhẫn giảng bài cho cô , là vì tưởng cô là Tống Đường?
Người con gái Lục Dục thích… là con tiện nhân Tống Đường đó?
Toàn Tống Thanh Yểu run lên vì phẫn hận, gần như nghiến gãy cả răng.
Trước giờ cô luôn tin rằng, dù là ba em nhà họ Lục, là Lương Việt Thâm và những khác, đều sẽ vây quanh cô , để cô chọn ai thì chọn.
Cô từng nghĩ tới… chỉ Lục Kim Yến Tống Đường quyến rũ, mà ngay cả Lục Dục cũng nảy sinh tình cảm với Tống Đường.
Tống Đường chẳng qua chỉ là một con nhỏ quê mùa bước từ xó núi hẻo lánh, dựa cái gì chứ?
Mắt họ đều mù hết ? Lẽ nào thấy sự cao quý và mỹ lệ của cô ?
Nỗi nhục trong lòng cô bốc lên ngùn ngụt.
Lục Dục là đàn ông ưu tú nhất mà hiện tại cô còn thể nắm giữ. Cô cam tâm buông tay!
Cắn răng chịu đựng cơn đau, cô chậm rãi bò dậy, cố gắng lao đến ôm lấy Lục Dục nữa.
“Cút ngoài!”
Lục Dục vung tay túm lấy con d.a.o gấp bàn, chút do dự, rạch một đường thật sâu mu bàn tay .
Cơn đau sắc lẹm giúp lớp sương mù trong đầu tản ít nhiều, tầm cũng dần rõ ràng. Cuối cùng, thấy rõ con gái trong phòng … đúng là Tống Thanh Yểu!
Anh cũng nhận , cơ thể trở nên khác thường thế , chỉ e là rơi bẫy của Tống Thanh Yểu!
“Anh hai Lục, ?”
Tống Thanh Yểu vẻ vô tội, đôi mắt ngân ngấn lệ đầy ấm ức.
“Em chỉ hỏi vài câu thôi mà… Rốt cuộc em gì sai, mà hung dữ với em như thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-155-1.html.]
“Cô gì, trong lòng cô tự rõ!”
Lục Dục bật dậy, ánh mắt lạnh như băng chằm chằm Tống Thanh Yểu.
Thái độ của , khác xa với những gì Tống Thanh Yểu tưởng tượng.
Cô vẫn nghĩ, tối nay hai sẽ mật khắng khít, Lục Dục sẽ dịu dàng ân cần với cô .
Thế mà trong đôi mắt mà Lục Dục cô , lấy một tia yêu thích động lòng, chỉ khinh bỉ và căm ghét sâu sắc!
Bắt gặp ánh ghê tởm đó trong đáy mắt đen lạnh lùng của Lục Dục, tim Tống Thanh Yểu run lên dữ dội.
Lục Dục thể… khinh thường cô ?
Rõ ràng cô là Tống Thanh Yểu hảo, ưu tú đến , tại Lục Dục thể xem thường cô ?
Cô còn kịp thoát khỏi nỗi nhục nhã và phẫn uất tột cùng, thì thấy giọng lạnh lẽo như d.a.o cắt của Lục Dục:
“Là cô bỏ t.h.u.ố.c cốc nước của đúng ?”
“Cô định nhân lúc t.h.u.ố.c khống chế, ép lên giường, lấy chuyện để buộc chịu trách nhiệm?”
“Đáng tiếc là… cô tính sai . Dù trúng kế của cô, cũng tuyệt đối động cô.”
“Bởi vì, chỉ cần thấy cô thôi, thấy ghê tởm!”
Lục Dục cô “ghê tởm”…
Tống Thanh Yểu như giáng một đòn trí mạng.
Cơ thể cô loạng choạng, dù cố níu lấy mép bàn bên cạnh, cũng vẫn khó mà vững.
Cô cam tâm để Lục Dục ghét , hít sâu một , nước mắt lã chã, cố gắng lên tiếng biện minh:
“Anh hai Lục… Em thật sự hiểu đang gì…”
“Tối nay em đến đây, chỉ là để nhờ giảng bài mà thôi.”
“Anh thể đừng nghĩ về em, cũng đừng nặng lời với em như ?”
“CÚT RA NGOÀI!”
Lục Dục vốn thiện cảm với Tống Thanh Yểu.
Giờ đây, Tống Thanh Yểu còn lóc thê t.h.ả.m như thể oan ức lắm, càng khiến thấy ghê tởm hơn.
Anh vung tay, cầm thẳng chiếc cốc tráng men bàn ném mạnh xuống đất, “CÚT!”
Một tiếng “choang” giòn tan vang lên.
Tống Thanh Yểu giật thon thót, sắc mặt trắng bệch.
Lòng tự trọng của cô giẫm đạp thương tiếc.
Cô gần như bỏ chạy ngay lập tức.
nữa?
Khương Mai tù, bố thì thiên vị Tống Đường, còn các trai… cũng thể Tống Đường cướp mất!
Chỉ khi cô gả cho một đàn ông năng lực, địa vị, cô mới thể đè đầu Tống Đường mà sống!
Tống Thanh Yểu c.ắ.n chặt môi , cuối cùng vẫn quyết định liều một phen, đốt thuyền đoạn hậu!
Cô bước lên, cố chấp ôm lấy cánh tay Lục Dục, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt đầy ai oán.
“Anh hai Lục, em rốt cuộc …”
“ em … bây giờ khó chịu.”
“Em… em tình nguyện giúp …”
“Anh… hôn em một cái ?”
“CÚT!”