Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 147.1

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:52:38
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Đường thật sự mặc mấy bộ quần áo do mua.

khi cảnh sát đến điều tra vụ việc tối qua ở nông thôn, họ tìm hành lý của cô. Hiện tại cô một xu dính túi, lát nữa mua quần lót cũng mượn tiền . Nghĩ , cô vẫn nhận lấy mấy túi đồ .

Tiền mua mấy bộ quần áo , đợi khi về thủ đô, cô nhất định sẽ trả cho .

Điều kiện ở nhà khách dĩ nhiên thể so với khách sạn sang trọng mà cô từng ở kiếp .

thì ở đây vẫn hơn nhiều so với nhà khách trong thôn!

Ít nhất trong phòng nhà vệ sinh và buồng tắm riêng, khá tiện lợi.

Kiếp , nhà của Tống Đường giàu đến mức ai dám tưởng tượng.

Bảy trai của cô nổi tiếng là cưng chiều em gái đến mức phát cuồng, những món quà họ tặng cô đều vô cùng đắt đỏ.

Tiền tiêu vặt họ chuyển thẻ của cô, tiêu mấy đời cũng hết.

Cô từng nhiều tiền như thế, bao giờ cần mở miệng vay ai một đồng.

Vậy mà hôm nay, là đầu tiên trong hai kiếp , cô mượn tiền khác. Trong lòng cô ngập tràn hổ, đến mức nên mở miệng thế nào.

Cô chỉ đành giả vờ sắp xếp quần áo trong túi để trấn tĩnh , đồng thời nghĩ xem nên chuyện vay tiền .

chỉ cần mua quần lót, mà còn cần mua cả tất.

Thời nay, một chiếc quần lót chất lượng cũng mất hai đồng.

Một đôi tất, d.a.o động từ một hào đến một đồng.

Cô quen sống sung sướng , đồ chất lượng kém cô thật sự mặc nổi. Tính , hai chiếc quần lót và hai đôi tất, cô cần mượn sáu đồng.

“Lục Kim Yến…”

Tống Đường đang lấy hết dũng khí để mở miệng vay tiền, thì chợt thấy trong túi mấy đôi tất nữ mới tinh.

Chất vải cực kỳ mềm mại, dễ chịu, màu sắc , thích ngay.

Ngay sát túi tất, trong một cái túi khác, cô còn thấy một đôi giày da nữ màu hạnh nhân.

Anh nghĩ chu đáo đến .

Thế thì cô chỉ cần vay tiền mua quần lót thôi là .

Lòng cô bất giác dâng lên cảm giác ấm áp, trong đôi mắt đào hoa cũng phủ lên một tầng dịu dàng nhàn nhạt. ngay giây tiếp theo, nét dịu dàng lập tức tan biến, chỉ còn nỗi hổ và tức giận gì tả xiết.

“Anh… là đồ lưu manh!”

“Biến thái!”

Tống Đường thật sự ngờ, dám mua cả quần lót cho cô.

Hơn nữa, còn mua tận mấy cái, đủ cho cô mặc cả tuần trùng cái nào.

Thật nếu chỉ đơn thuần mua quần lót cho cô, cô cũng đến mức tức đến phát điên thế , thậm chí còn thể miễn cưỡng chấp nhận .

Vấn đề là, mấy cái quần lót mà mua… quá mức mất mặt !

Kiếp cô sống trong một thời đại tư tưởng và hành vi đều cởi mở hơn bây giờ nhiều, mà cô vẫn chỉ mặc mấy chiếc quần lót bằng vải bông đơn giản, chỉnh tề, tuyệt đối kiểu hoa hòe hoa sói như thế !

Thậm chí còn loại gần như xuyên thấu, còn viền ren nữa!?

Càng nghĩ càng tức, Tống Đường giận đến mức đỏ bừng cả mặt, lập tức túm lấy hai cái “khiêu gợi” nhất ném thẳng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-147-1.html.]

“Lục Kim Yến, đúng là đồ háo sắc! Không hổ!”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Tống Đường vốn giỏi c.h.ử.i bới, cũng chỉ mấy câu như .

Lục Kim Yến cảm thấy bản … thật quá oan uổng.

Chẳng chỉ vì sợ cô đồ sạch để nên mới mua giúp cô một ít thôi ? Sao tự dưng thành “háo sắc”, “biến thái” ?

Anh nghĩ nên giải thích một chút, tránh để cô hiểu lầm.

mà… cúi đầu rõ hai cái quần lót đang cầm trong tay, những lời giải thích đến miệng nghẹn ngay tức khắc.

Hai cái đúng thật là…

Bị cô c.h.ử.i là đồ háo sắc, thể phủ nhận nữa.

Thời đại bây giờ, tuy tư tưởng vẫn còn tương đối bảo thủ, nhưng các cặp vợ chồng kết hôn thì chắc chắn thể chỉ dừng ở chuyện nắm tay.

Đã nhu cầu, đương nhiên sẽ nơi cung cấp “đồ dùng kế hoạch hóa”, hoặc các loại quần áo mang tính “mở rộng”.

Nhân viên bán hàng thấy là đàn ông đến mua đồ cho bạn gái, nên nhiệt tình chọn luôn cho những mẫu thời thượng nhất, hợp với xu hướng hiện nay.

Lần đầu tiên Lục Kim Yến mua kiểu đồ như thế cho phụ nữ, lòng đầy ngượng ngùng, nào dám kỹ, chỉ cúi đầu bảo nhân viên gói hết .

Anh thật sự ngờ, mấy mẫu mà nhân viên chọn táo bạo đến !

Thấy vẫn còn cầm mấy cái quần đó tay, mặt Tống Đường càng đỏ bừng hơn nữa.

“Mấy cái giữ tự mặc !”

“Anh…”

Lục Kim Yến lập tức cảm giác như đang nắm chặt một bó lửa trong tay.

Anh là đàn ông, thực sự… thể mặc nổi mấy thứ đó.

Đành đỏ mặt tim đập thình thịch, lúng túng đặt mấy món đồ lên giường:

“Hay là… ngoài mua cái khác cho em, …”

“Không cần!”

Tống Đường cau mày ngắt lời , giọng đầy bực bội.

Anh mặt dày như , còn xu hướng biến thái nữa, ai mà nếu để ngoài mua, liệu xách về thêm mấy món cổ quái hơn !?

Nhìn trong túi vẫn còn mấy cái áo lót, mấy cái váy, chẳng khác gì buôn hàng sỉ.

Tống Đường thật sự cảm thấy… chán ghét .

mà…

Ánh mắt cô dừng ở những chiếc váy trong túi, từng cái một đều đúng ngay gu thẩm mỹ của cô, khiến cô đành thầm thở dài: Cũng mắt … Cũng đến nỗi quá đáng ghét…

Cô chọn một chiếc váy dài bằng vải bông, họa tiết ca-rô đỏ trắng trông dễ chịu, lấy thêm một chiếc áo lót thêu hoa hải đường, cùng với một chiếc quần lót viền ren, bước phòng tắm.

Thật , mấy cái quần lót mua, cũng thể mặc nổi, dù gì cũng là những năm 70, “phóng khoáng” đến mức nào thì cũng giới hạn.

Cô bạn Cố Bảo Bảo của cô còn thích mấy kiểu như .

Chẳng qua là do Tống Đường từ nhỏ quen mặc loại vải bông kín đáo nên mới thấy Lục Kim Yến thật mặt dày vô sỉ.

Vừa cô bước phòng tắm quá gấp, đang mang đầy một bụng tức giận và hổ, nên quên mất dọn mớ quần áo giường.

 

Loading...