Ai mà cần Lục Kim Yến kể chi tiết mấy chỗ hôn cô chứ!
Da mặt Tống Đường mỏng, phát hiện quần áo cho te tua như thế, trong lòng đủ hổ đến độn thổ , thế mà còn dám rành rọt từng chi tiết như , cô nổi giận mới là lạ!
Cô , thật trong lòng mềm nhũn vì Lục Kim Yến.
Tối qua, vì cô mà bất chấp nguy hiểm, cô cũng chẳng thể lạnh lùng đến mức vạch rõ giới hạn với .
cảm giác hổ cực độ vẫn khiến cô bực , giọng mấy thiện:
“Không cần !”
Nghĩ một lúc, cô lẩm bẩm thêm:
“Tối qua cũng vô tình… chiếm chút lợi của .”
“ cũng sẽ chịu trách nhiệm gì với .”
Nói cho cùng, câu của Tống Đường cũng sai.
Tối qua đúng là quá hung hãn, khiến cô thua tan tác còn manh giáp.
thực , cô cũng thiệt thòi gì.
Kiếp những lúc rảnh rỗi, cô thỉnh thoảng lướt mấy clip ngắn.
Ngay hôm ngày tai nạn, cô còn xem một video: Một nhóm các cô gái rủ karaoke, gọi mấy “trai phục vụ”, mỗi hơn ngàn tệ.
Kết quả, mấy bước phòng là… những đàn ông bụng bia, thậm chí vài còn hói đầu, trông chẳng khác nào mấy ông chú trong họ.
Cả nhóm hoài nghi gọi “trai ”, mà gọi … ông chú!
Thật sự mà , dù ném cả đống tiền mấy hội sở cao cấp, cũng chắc gọi một “trai chất lượng” như Lục Kim Yến.
Mà nếu gọi thật, chỉ sờ nhẹ một cái chắc cũng tốn hơn mười vạn.
Tối qua cô sờ bao nhiêu , đến chính cô cũng đếm xuể nữa.
Tính sơ sơ chắc cũng hơn cả ngàn vạn, chẳng cô “xài miễn phí” một trai bao hạng sang suốt cả đêm ?
Tống Đường chắc Lục Kim Yến chẳng hiểu “trai bao” là gì.
Cô cũng chẳng định giảng giải gì, chỉ nhẹ nhàng c.ắ.n môi, :
“Trước đây từng bảo với , vài nơi thể dùng sắc đàn ông để kiếm tiền.”
“Tối qua… cứ coi như ‘gọi’ một như .”
“Tóm , hai chúng chẳng ai thiệt thòi gì, cũng ai cần chịu trách nhiệm với ai cả.”
Cô một nữa xem là loại đó.
Trong mắt Lục Kim Yến dâng trào một màu đỏ đau đớn, trái tim cũng đau đến nghẹt thở.
Anh hề , ở cùng Tống Đường, trong lúc ý thức mơ hồ, chính từng chiếm chút tiện nghi của cô.
Khi đó, chịu trách nhiệm với cô.
Cũng lo rằng cô sẽ dây dưa dứt.
Vì sợ sẽ phụ lòng Đường Tống.
bây giờ, chịu trách nhiệm với cô, dây dưa với cô cả đời, mà cô… chẳng cần chịu trách nhiệm nữa.
“… Ừ.”
Thật cầu xin cô, đừng yêu khác, hãy cho thêm một cơ hội cuối cùng.
sợ, nếu cứ quấn lấy cô, chỉ khiến cô càng thêm chán ghét. Vậy nên, cầm chiếc áo lót của cô, lặng lẽ ngoài lều, vá.
Vừa bước , Tống Đường lập tức kéo kín cửa lều đồ.
Thật trong ba lô của cũng sẵn quần đùi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-143-1.html.]
quần của quá rộng với cô, thể mặc .
Cô đành tạm mặc chiếc áo ba lỗ hai dây của .
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cô cao 1m68, trong các cô gái thuộc dạng cao, nhưng gần 1m9, cô mặc chiếc áo ba lỗ của , trông chẳng khác gì đang mặc váy ngắn.
Áo dài đến tận mông, chắc chắn lộ.
Chỉ là… cô mặc áo lót bên trong, cảm giác trống trải khiến cô chẳng thấy an chút nào.
Cô nhịn liền thúc giục:
“Lục Kim Yến, vá xong ? Sao chậm thế hả!”
Ở trong quân đội, mỗi khi quần áo rách đều tự vá.
Anh nhiều kinh nghiệm, bình thường chắc chắn vá nhanh.
, cầm tay chiếc áo nhỏ xíu mềm mại , chẳng khác gì đang ôm một củ khoai nóng bỏng tay. Nhìn mảnh vải đỏ phớt trong lòng bàn tay, nhịn nhớ đến những hình ảnh ám đêm qua, tim đập rối loạn, tay chân lóng ngóng, khâu tới khâu lui vẫn cứ sai, cực kỳ khó khăn.
Lại kim đ.â.m đầu ngón tay, hít một thật sâu, mới đáp một câu:
“Gần xong .”
thật … mới chỉ vá xong một bên dây buộc áo.
Tống Đường chờ thêm gần mười phút nữa, cuối cùng mới vén cửa lều, đưa áo lót trong.
Anh định bảo cô đưa chiếc váy để vá tiếp, cúi mắt xuống… thì lập tức thấy dáng vẻ hiện tại của cô.
Cô mặc tạm chiếc áo ba lỗ của .
Chiếc áo với cô mà thật quá rộng, thế nhưng cô lười biếng trong lều, dáng chẳng hề chỉnh tề, mà từng đường cong vẫn rõ ràng đến ngẩn .
Anh thấy bờ vai trắng trẻo, tròn trịa của cô.
Xương quai xanh mảnh mai, thanh tú.
Rồi cả những ngọn đồi phập phồng khẽ nhô lên lớp áo.
Và… đôi chân trắng nõn, thon dài, mảnh dẻ.
Tối qua, mái tóc cô từng búi gọn rối tung.
Giờ đây, suối tóc đen nhánh xõa dài gần chấm eo, rủ xuống cùng chiếc áo ba lỗ màu đen, càng khiến làn da cô nổi bật như tuyết, xinh rạng ngời, quyến rũ đến mê hồn.
Hơi thở của Lục Kim Yến bắt đầu trở nên dồn dập kiểm soát.
Anh vội mặt sang hướng khác, cố gắng ép bản , nghĩ.
Phải mất gần nửa phút để điều hòa cảm xúc, mới khó khăn mở lời:
“Áo lót vá xong .”
“Đưa váy cho , vá luôn.”
Gió sớm nơi núi rừng thổi qua, mát lạnh như thấm da thịt.
Lục Kim Yến vẫn còn cởi trần, nhưng vì trong đầu những hình ảnh mờ ám, trán rịn một lớp mồ hôi mỏng.
Tống Đường chiếc áo lót đưa sang.
Đường may xiêu vẹo, còn hơn .
Cô từng thấy tự tay vá đồ cho , chỉn chu, gọn gàng, từng đường kim mũi chỉ đều đều thẳng tắp.
Còn khi vá đồ cho cô, thành thế ? Chẳng lẽ… ý kiến gì với cô ?
Tống Đường chán nản đ.á.n.h giá kỹ thuật của một lượt.
dù cũng vá xong , chẳng lẽ tháo hết chỉ để từ đầu? Cô lười đến mức chẳng buồn so đo thêm.
Ngẩng cằm lên với vẻ kiêu kỳ, cô nhận lấy áo lót, tiện tay ném chiếc váy qua cho .