Tống Đường ghét đến thế, hận thể cả đời gặp , thể nhẹ nhàng dịu dàng đút uống nước, còn bằng ánh mắt đầy lo lắng thế ?
Chỉ trong mơ, cô mới dịu dàng như thế, nép lòng , nũng nịu nũng.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Mà là mơ… thì cũng chẳng cần kìm nén những cảm xúc dâng trào trong lòng nữa.
Không nhịn , dang tay ôm chầm lấy cô, siết thật chặt lòng.
“Tống Tống, nhớ em đến phát điên …”
Tống Đường động tác bất ngờ của dọa cho hoảng hốt.
Nếu phản ứng của cô mà chậm nửa nhịp, chắc hẳn bình nước đổ lên .
Cô vội vàng vặn nắp , đặt bình sang bên cạnh, cố gắng vùng khỏi vòng tay .
dù thương thê t.h.ả.m đến thế, sức lực của vẫn khiến thể ngờ nổi,cánh tay như gọng kìm siết lấy cô, khiến cô tài nào thoát .
Gần trong gang tấc, Tống Đường thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể , nóng hầm hập như đang sốt cao.
“Lục Kim Yến, buông , tìm t.h.u.ố.c hạ sốt cho .”
Lục Kim Yến như thể chẳng thấy gì, vẫn cố chấp ôm chặt lấy cô buông, si mê và lưu luyến như thể cô là cả thế giới của , là sinh mệnh của kiếp và cả kiếp .
“Anh mau buông !”
Tống Đường siết đến mức gần như thở nổi.
Cô cố nén giận, bất lực mở miệng: “Anh đang sốt đấy! Không uống t.h.u.ố.c kịp thời sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”
Vậy mà vẫn buông.
Anh như một con ch.ó sói lớn sợ chủ nhân bỏ rơi, mắt khẽ cụp xuống, vùi đầu hõm cổ cô, giọng thì thào đầy tuyệt vọng:
“Tống Tống, đừng mặc kệ …”
“Đừng bỏ rơi …”
Tống Đường chẳng ở đây cùng một bệnh nhân… phát rồ.
Thế nhưng giọng khàn khàn, đau đớn đến nghẹn ngào, như từng mũi kim đ.â.m thẳng tim cô, khiến cõi lòng cô cũng đau nhói theo từng nhịp.
Thậm chí, cô giây phút buông xuôi, cũng ôm chặt lấy , buông nữa.
nghĩ đến việc nếu sốt quá cao sẽ khiến não tổn thương, thậm chí trở nên đần độn, cô dám mềm lòng. Cô đành cố giữ vẻ giận dữ, trừng mắt dọa :
“Lục Kim Yến, lấy t.h.u.ố.c hạ sốt cho !”
“Nếu còn chịu buông để lấy thuốc, thật sự sẽ tức giận đấy!”
Lục Kim Yến buông cô.
Anh vẫn luôn gan lì, chẳng sợ điều gì.
sợ c.h.ế.t như , dù là trong mơ ngoài đời, chỉ sợ một điều: sợ Tống Đường giận, sợ cô thèm để ý tới , sợ sẽ bao giờ nắm tay cô nữa.
Anh trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng từ từ nới lỏng vòng tay.
Tống Đường lập tức xoay , lục tìm t.h.u.ố.c trong ba lô của .
Ba lô thường dùng của t.h.u.ố.c hạ sốt. May , trong chiếc túi chuẩn cho cô mấy viên.
Trên bao giấy màu trắng bọc thuốc, còn nét chữ mạnh mẽ, sắc sảo ghi rõ liều lượng và cách dùng t.h.u.ố.c hạ sốt, hiển nhiên là do chính tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-141-2.html.]
Trái tim Tống Đường khẽ run lên, sống mũi bỗng cay xè, mắt cũng bất giác ươn ướt.
Cô lặng lẽ chùi khóe mắt, lấy hai viên thuốc, trừng mắt , giọng hung hăng:
“Uống t.h.u.ố.c ngay!”
Giọng của Tống Đường mềm mại, trong trẻo đến lạ.
Dù cố gắng tỏ nghiêm khắc, giọng cô vẫn chẳng chút uy lực nào.
Thế nhưng vị Lục đoàn trưởng luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, dễ gần , khi cô ngoan ngoãn đến lạ thường.
Anh nhận lấy thuốc, chẳng cần uống nước, cứ thế nuốt thẳng xuống.
Tống Đường cúi mắt, khéo chạm ánh của .
Trong khoảnh khắc , cô nhận dáng vẻ của lúc ngoan đến mức khó tin.
Lục Kim Yến vốn mang dáng dấp cao ngạo, khí thế mạnh mẽ.
Ngày thường luôn khiến cảm giác lạnh lùng, xa cách, vì khí trường quá mạnh mà toát vẻ nguy hiểm, áp lực.
Thế mà giờ đây, vì sốt cao, ánh mắt như phủ một làn sương mỏng, mờ ảo đến dịu dàng, bộ khí chất sắc lạnh cũng theo đó mà tan biến, chỉ còn một nét ngoan ngoãn, yếu mềm hiếm thấy.
Tựa như một con sói lớn dữ tợn bỗng biến thành chú ch.ó con ngoan hiền, khiến thấy thương, xoa đầu dỗ dành.
Nhìn mái tóc ngắn gọn gàng của ngay mặt, Tống Đường bỗng nảy ý nghĩ đưa tay lên vuốt nhẹ một cái.
Cô nhéo mạnh lòng bàn tay mới kịp ngăn cơn bốc đồng .
“Tống Tống, uống t.h.u.ố.c .”
Trong đôi mắt đen sâu của Lục Kim Yến dần hiện lên vẻ cẩn trọng, dè dặt.
“Sau sẽ em giận nữa, cũng sẽ khiến em buồn.”
“Đừng thích khác… hãy thích… thích , ?”
Tim Tống Đường đập loạn cả lên.
Từ đến nay, dù là kiếp kiếp , cô từng động lòng với ai khác.
Người duy nhất khiến trái tim cô xao động, chỉ .
những lời từng đây, từng câu từng chữ đều khiến cô đau lòng đến nghẹn thở.
Cô thật sự đối mặt với thế nào nữa.
Đang chìm trong dòng suy nghĩ hỗn loạn , cô bỗng cảm nhận vai nặng trĩu, ôm chầm lấy cô, vùi đầu hõm cổ cô.
Cơ thể nóng rực, thở quấn quýt lấy thở cô.
Gò má cô lập tức ửng hồng, nóng như lửa đốt.
Cô luống cuống đẩy , thì thấy giọng khàn khàn, yếu ớt của :
“Tống Tống, sợ… sợ sẽ bao giờ còn gặp em nữa.”
“May mà… em vẫn ở đây.”
Trong giấc mơ đêm , cô tuyệt vọng nhảy xuống vách núi ngàn trượng, để vĩnh viễn mất yêu.
Nỗi đau thấu tim gan vì mất cô, hòa lẫn với cảnh tượng suýt chút nữa cô thương nặng, thậm chí suýt mất mạng đêm nay, khiến quên mất hôm nay là ngày gì, quên hết thứ xung quanh.
Trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất: dốc hết bộ sức lực để ôm chặt lấy cô, kiếp kiếp khác, đời đời kiếp kiếp cũng buông tay.
Bất chợt, ngẩng đầu lên, gần như cuống quýt mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tới khi Tống Đường bừng tỉnh, thì thấy tiếng khàn đặc, run rẩy, sâu nặng tình cảm, mang theo bất an như sợ mất:
“Tống Tống… hôn em…”