Thôn ở vùng hẻo lánh, cách thủ đô hàng trăm cây , Lục Kim Yến thể xuất hiện ở đây ? Tống Đường theo phản xạ nghĩ rằng đang nhầm.
Hàng mi dài đen nhánh như cánh quạ khẽ run lên, cô mới từ từ mở mắt. Ngay lập tức, cô thấy Nhị Hổ đang ôm mặt gào thét t.h.ả.m thiết, và kế đó, cô thấy Lục Kim Yến.
Anh vẫn mặc bộ áo thun xanh quân đội giản dị, nhưng dáng quá đỗi thẳng tắp, cao hơn bọn Nhị Hổ gần nửa cái đầu. Dưới ánh trăng, trông như một đại tướng oai phong thời xưa, bách chiến bách thắng. Bên cạnh , mấy gã lưu manh càng trở nên hèn hạ, bẩn thỉu.
Trong khoảnh khắc Tống Đường còn hồn, Lục Kim Yến tung chân đá bay Nhị Hổ, một cú đ.ấ.m trời giáng khiến mặt Thiết Trụ lệch sang một bên, ngay đó nhanh chóng chắn , đưa Tống Đường lưng bảo vệ.
Vừa , Tống Đường thực sự sợ hãi đến tột độ, sợ Nhị Hổ và đồng bọn đ.á.n.h cho m.á.u chảy đầu rơi, sợ nhục, hủy hoại, sợ c.h.ế.t oan uổng giữa khu rừng hoang lạnh lẽo .
khi thấy , nỗi sợ hãi trong lòng cô bỗng tan biến. Dù vẫn chuyện với , cô cũng thừa nhận, sự xuất hiện của khiến cô thấy an vô cùng.
Lục Kim Yến vốn mang khí chất lạnh lùng, nay thêm một luồng sát khí lạnh thấu xương. Nghĩ đến việc nếu đường tắt, trùng hợp chạy qua đây, cú đ.á.n.h của cây xẻng sắt lẽ khiến cô c.h.ế.t ngay tại chỗ, sát ý trong mắt càng thêm nặng, lạnh lẽo đến nghẹt thở, chỉ khiến khu rừng m.á.u đổ thành sông.
Thiết Ngưu và Cẩu Đản khí thế của dọa đến lùi liền mấy bước, thấy chiếc xe jeep quân đội màu xanh đỗ gần đó, bọn chúng lập tức nhận , đàn ông tuyệt đối đơn giản.
Chúng vốn là kẻ ngang ngược trong thôn, nhưng loại như thế, chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, khi gặp “trái hồng mềm” thì tay tàn nhẫn, còn gặp “dao sắc” như Lục Kim Yến, liền run như cầy sấy.
Gặp kẻ mạnh hơn , chúng rụt rè, nhát gan.
Thiết Ngưu và Cẩu Đản bắt đầu bỏ chạy.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Hai gã định tiếp tục lùi thì thấy tiếng Nhị Hổ mắng c.h.ử.i ầm ĩ:
“Mẹ kiếp! Dám đá ông mày hả?!”
“Ông liều mạng với mày luôn!”
“Thiết Ngưu, Cẩu Đản, xông lên đập c.h.ế.t nó cho tao! Hai đứa mà đập c.h.ế.t nó, đừng nhận là em với tao nữa!”
Thiết Ngưu và Cẩu Đản liếc mắt .
Hai gã sợ khi động đến một đ.á.n.h giỏi như Lục Kim Yến.
nghĩ tới việc Nhị Hổ họ là đội trưởng dân quân, nếu đắc tội với , e rằng ở trong làng cũng khó mà yên .
Hai tên trao đổi ánh mắt một nữa, nghiến răng, cùng lao về phía Lục Kim Yến.
Nhị Hổ thì lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất, giơ lấy cái xẻng sắt, cùng Thiết Trụ vây lấy Lục Kim Yến.
Hắn Lục Kim Yến dễ chọc, nên cố ý bày khí thế hung hăng, lấy uy dọa , buộc đối phương cúi đầu chịu thua.
Hắn quệt m.á.u mũi, gằn giọng uy hiếp:
“Mày tao là ai ?!”
“Tao là Trương Nhị Hổ! Anh họ tao là Trương Chấn, đội trưởng đội dân quân! Động tao, tao cho mày tay, để xem mày còn sống nổi …”
Lời còn dứt, Lục Kim Yến tung thêm một cú đá, khiến ngã lăn đất, tay chân dang rộng như con cóc lật ngửa.
Nhà họ Trương xưa nay vẫn dựa quan hệ với Trương Chấn để tác oai tác quái trong thôn.
Bình thường chỉ cần Nhị Hổ hô tên ông họ là trong trấn cũng nể vài phần.
hôm nay, mặt Lục Kim Yến, tên của Trương Chấn vô dụng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-140-1.html.]
Quan trọng hơn, thủ của Lục Kim Yến quả thực quá khủng khiếp.
Cái xẻng sắt còn kịp sử dụng, Nhị Hổ đ.á.n.h đến ngóc đầu nổi!
Hắn vẫn nắm chặt lấy cái xẻng như một điểm tựa cuối cùng.
còn kịp nhặt lên, Lục Kim Yến đá liên tiếp mấy cú, cảm thấy ít nhất ba chiếc xương sườn gãy.
Cơn đau khiến co giật như điện giật, mềm nhũn, ngay cả việc nhấc tay cũng nổi, đừng là nhặt cái xẻng.
Thấy Nhị Hổ đ.á.n.h thê t.h.ả.m như , đám Thiết Trụ sợ đến mức ngừng hít sâu vì hoảng hốt.
Thế nhưng nếu bọn họ bỏ mặc Nhị Hổ, với tính cách cưng chiều của Trương Chấn, chắc chắn sẽ tha cho họ!
Cả bọn đang tiến thoái lưỡng nan thì liền thấy tiếng hét của Trương Chấn:
“Nhị Hổ!”
Nhìn thấy Trương Chấn dẫn theo ba dân quân chạy tới, đám Thiết Trụ lập tức lấy tinh thần.
Một nắm đ.ấ.m khó địch bốn bàn tay, Trương Chấn nổi tiếng là đ.á.n.h giỏi nhất trong vòng mười dặm tám thôn, tin bọn họ đông như đ.á.n.h thằng nhóc trời cao đất dày !
Có chỗ dựa vững chắc, sắc mặt Thiết Trụ cũng còn tái mét như .
Hắn gầm lên một tiếng đầy khí thế, liền lao thẳng về phía Lục Kim Yến.
Thấy nhiều kéo đến như , tim Tống Đường thót lên.
Cô lo Lục Kim Yến sẽ thiệt.
bản cô chỉ chút tán thủ cơ bản, đối mặt với thế lực mạnh như , giúp gì.
Việc cô thể , chỉ là tránh xa một chút, đừng kéo chân .
Sự thật chứng minh, Thiết Trụ quá tự tin, cũng quá xem thường thực lực của Lục Kim Yến.
Tiếng hét thì to thật, nhưng cú đ.ấ.m của yếu như mèo cào.
Nắm đ.ấ.m còn kịp chạm Lục Kim Yến, một cú đá thốc bay ngoài.
Thiết Ngưu và Cẩu Đản cũng chẳng khá hơn là bao.
Cả hai Lục Kim Yến đ.á.n.h đến mức lăn lộn khắp nơi tìm răng, đó Lục Kim Yến tung một cú đá, khiến Thiết Ngưu trợn trắng mắt, lăn ngất tại chỗ.
Ba dân quân mà Trương Chấn dẫn theo, bình thường cũng hống hách trong thôn, nhưng mặt Lục Kim Yến thì chẳng đáng là gì.
Chưa bao lâu, cả ba Lục Kim Yến đ.á.n.h đến mức bò cũng nổi.
Ban đầu, Trương Chấn còn thèm để mắt đến Lục Kim Yến.
Hắn nghĩ dẫn đến là để đè đầu cưỡi cổ đối phương.
Ai mà ngờ, mấy em tín của Lục Kim Yến đ.á.n.h cho te tua còn manh giáp.