Xuyên Sách Về Thập Niên 70: Đoàn Văn Công Đón Một Đại Mỹ Nhân - Chương 136.1

Cập nhật lúc: 2025-10-31 11:56:27
Lượt xem: 116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục thủ trưởng tức đến mức tức ngực.

Hôm nay, Tống Đường theo đoàn văn công xuống nông thôn biểu diễn.

Con gái xa, nhất định mang theo đồ dùng cá nhân và một vật dụng sinh hoạt thường ngày.

Tống Đường chuẩn sẵn một chiếc ba lô lớn.

Lục thủ trưởng vốn nghĩ để Lục Kim Yến đưa Tống Đường đến đơn vị là hợp lý, xe thể trò chuyện một chút, vun đắp tình cảm.

Ai ngờ… chỗ nào cũng thấy mặt Tống Thanh Yểu!

Lâm Hà cũng thấy hết nổi.

Tối qua Lục Kim Yến từ chối rõ ràng đến , mà cô vẫn lượng sức ?

Tống Thanh Yểu thì chẳng hề nhận sự khó chịu của Lục thủ trưởng và Lâm Hà.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

vẫn duy trì giọng dịu dàng nhất, ánh mắt mềm mại nhất:

“Em cũng thi đỗ đoàn văn công . Sau thể cùng chị , thể..”

Chăm sóc lẫn .

Chữ cuối còn kịp xong, thì một giọng lạnh lẽo, chứa lấy một tia cảm xúc vang lên:

“Không .”

Lục Kim Yến đặt ba lô của Tống Đường cốp xe, liền dứt khoát đóng sầm cửa , nhanh chóng lên xe, phóng vút ngoảnh đầu.

Tống Thanh Yểu đỏ hoe vành mắt trong chớp mắt.

vốn nghĩ, khi cũng đoàn văn công, sẽ bằng con mắt khác.

và Tống Đường cùng một chỗ, lẽ nên đưa cả hai mới .

Không ngờ, từ nhỏ lớn lên bên , từng là thanh mai trúc mã, mà đến một chút thể diện cũng cho cô !

Lục thủ trưởng suýt nữa bật thành tiếng.

Trong lòng ông âm thầm giơ ngón tay cái với cháu đích tôn: Tiểu tử thối , sáng nay biểu hiện tồi!

Đã thích con gái nhà thì giữ như ngọc, tuyệt đối để những cô gái khác cơ hội vọng tưởng.

Ông cố kìm nén lắm mới bật tiếng, đành giả vờ ho khan mấy cái để che giấu.

Chiếc xe của Lục Kim Yến rẽ qua góc phố, khuất dần trong tầm mắt.

Tống Thanh Yểu vẫn nguyên tại chỗ, dáng vẻ yếu ớt, bối rối, chẳng nên gì.

Giờ , trong ngõ ít hàng xóm qua .

Mặc dù họ xảy chuyện gì, nhưng chỉ cần ánh mắt lướt qua, cô cũng cảm thấy cực kỳ mất mặt.

sĩ diện, giờ đây cảm thấy vô cùng nhục nhã, trong lòng càng khao khát tìm một cơ hội để gỡ gạc thể diện mất.

Vừa thấy Lục Dục, lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng, phong thái như trúc ngọc thanh cao, bước khỏi sân, Tống Thanh Yểu lập tức đưa mắt Lục Dục đầy vẻ yếu đuối đáng thương:

“Anh hai Lục , hôm nay em thấy mệt, thể đưa em đến chỗ ?”

Ánh mắt Lục Dục vẫn chằm chằm về phía xa, nơi xe của Lục Kim Yến đang lăn bánh.

Anh thất thần, căn bản rõ Tống Thanh Yểu gì.

cũng cho rằng chẳng chuyện gì quan trọng, nghĩ đến giao tình giữa nhà họ Lục và nhà họ Tống, lơ đãng gật đầu:

“Ừ.”

“Cảm ơn Lục.”

Tống Thanh Yểu tươi như hoa, hớn hở lên xe.

Mãi đến khi cô yên vị ghế, Lục Dục mới nhận , Tống Thanh Yểu nhờ đưa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-doan-van-cong-don-mot-dai-my-nhan/chuong-136-1.html.]

Cơ thể như cứng , ánh mắt thoáng hiện rõ vẻ chán ghét hề che giấu.

Viện Khoa học nơi việc khá gần đoàn văn công, nếu tiện đường thì đưa Tống Thanh Yểu cũng chẳng .

vấn đề là, thật sự cùng xe với Tống Thanh Yểu chút nào!

Mà đúng lúc đó, Tống Từ Nhung và Tần Tú Chi cũng từ trong sân bước .

Tống Thanh Yểu lên xe, mặt bố Tống Thanh Yểu, cũng tiện đuổi xuống.

Chỉ đành mặt lạnh như băng, một lời, bước lên xe.

“Trời ơi tức c.h.ế.t !”

Lục thủ trưởng chọc đến đau ngực.

Ông cứ tưởng tối qua Lục Dục rõ bản chất thật của Tống Thanh Yểu, từ nay sẽ còn si mê cô nữa.

Ai ngờ , thằng nhóc đó mắt còn sáng rỡ đưa cô ?!

Nhìn chiếc xe dần khuất bóng, Lâm Hà và Lục Thủ Cương cũng mang vẻ mặt đầy lo lắng.

đang mặt vợ chồng Tống Từ Nhung, một lời họ cũng tiện .

Lục Thủ Cương chỉ khẽ thở dài đầy ẩn ý, đó mở cửa xe, dìu vợ cùng lên.

Thật , nãy giờ Lục Thiếu Du vẫn hề khỏi nhà.

Đợi xe của Lục Thủ Cương và Tống Từ Nhung khỏi, mới từ trong nhà nhảy , chạy tới xoa dịu cơn giận của ông nội.

“Ông nội, ông bình tĩnh một chút! Xe hai xa , tức cũng kéo về . Ông mà vì chuyện mà phát bệnh thì đáng chút nào!”

Lục thủ trưởng rõ, mắng c.h.ử.i thì mắng chửi, chứ chuyện đến nước , ông giận cũng chẳng giải quyết gì.

nghĩ đến đứa cháu thông minh lanh lợi như Lục Dục một cô gái bụng đen tối như Tống Thanh Yểu mê hoặc đến thần hồn điên đảo… ông thể nào nuốt trôi cục tức !

Ông hít một thật sâu, cố gắng định thở, nhịn mà bật một câu tức tối:

“Cháu xem, hai cháu thích ai , cứ mê mẩn cái con yêu nghiệt họ Tống chứ?!”

thế!”

Lục Thiếu Du cũng bất bình kém:

“Nếu hai thích đàn ông còn đỡ, chứ thích Tống Thanh Yểu thì đúng là hết t.h.u.ố.c chữa!”

Cậu sợ ông nội giận quá sinh bệnh thật, nên nhắc đến Tống Thanh Yểu nữa, mà nhanh chóng đ.á.n.h lái chủ đề.

Cậu lấy từ lưng một xiên ve đất nướng thơm lừng:

“Ông nội! Cháu nướng xong ve đất đây!”

“Ngon lắm luôn ! Tâm trạng tệ thì ăn vài xiên, đảm bảo vui vẻ ngay! Này, xiên là dành riêng cho ông!”

Lục thủ trưởng xiên thịt ve bóng nhẫy mặt mà đầy vạch đen trong đầu.

Ông còn đang bực gần c.h.ế.t, tâm trạng mà ăn “ve đất” chứ!?

Trước đây, ông vẫn nghĩ ba đứa cháu trai nhà : cháu cả tiền đồ rộng mở, cháu hai là thiên tài nghiên cứu, cháu út thì lanh lợi dễ thương, đứa nào cũng khiến ông tự hào.

bây giờ, ông thấy:

Cháu cả theo đuổi bạn gái xong,

Cháu hai thì mắt quá kém,

Cháu út suốt ngày chỉ ăn, đứa nào cũng khiến ông bực!

Càng nghĩ càng tức, đôi mắt già trợn tròn:

“Biến hết!”

“Một đứa cũng chẳng khiến bớt lo!”

 

Loading...