Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:41:04
Lượt xem: 4,245

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vài ngày sau đó, Tạ Lan Đình tiến bộ thần tốc.

Ngày nào hắn cũng chủ động tìm Thiết Đản để… đánh lộn.

Lúc đầu Thiết Đản còn muốn phản công, về sau thì ngày nào cũng tìm cách trốn, nhưng sân viện quá nhỏ, có trốn cũng không thoát, ngày nào cũng bị ăn đòn.

Tạ Nhị thẩm xót con đến phát điên.

Cuối cùng, một ngày nọ, bà ta không chịu nổi nữa, quỳ “phịch” xuống trước mặt ta, khẩn thiết cầu xin:

“Chúng ta… trước đây thực sự có lỗi với Cẩu… à không, với Lan Đình. Nhưng chuyện cũng qua rồi, các người đánh cũng đánh rồi, trút giận cũng trút giận rồi. Bây giờ ngày nào nó cũng đánh Thiết Đản như vậy, chẳng khác nào muốn lấy mạng của ta!”

Ta đưa cho quản gia một tờ giấy, ra hiệu.

Quản gia đưa cho bà ta. Bà ta cầm mà mặt đầy nghi hoặc.

“Đưa cho lão Nhị đọc, nếu không có ý kiến thì điểm chỉ vào.”

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhị — người trốn biệt mấy hôm — đích thân tới tìm ta.

Hắn cũng biết chữ, nhìn qua đã hiểu rõ nội dung: thừa nhận từng ngược đãi, đánh đập Tạ Lan Đình. Phải ký tên, lăn tay làm chứng.

Hắn trừng mắt:

“Ngươi bắt ta ký giấy nhận tội? Đừng hòng!”

Thế thì không còn gì để nói.

Ta không phải người hiền lành tử tế gì.

Ta liền dặn Tạ Lan Đình: “Thấy Thiết Đản thì cứ đánh. Thấy hắn bắt nạt Nhị Nha thì đánh mạnh hơn. Phải đánh đến khi nó chịu phục.”

Tối đó, từ nhà kho truyền ra tiếng phu thê nhà họ Tạ cãi nhau ầm ĩ.

Tạ Nhị không muốn ký — vì hắn vẫn mơ mộng được “dựa hơi” Hầu phủ.

Nhà họ bao đời nghèo túng, chỉ có huynh trưởng là người có tiền đồ.

Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, cả đời hắn cũng chỉ quanh quẩn trong cảnh nghèo khổ, chẳng thể ngẩng đầu lên được.

Tạ Nhị thẩm thì mắng ngược lại:

“Mạng còn giữ không nổi mà còn nghĩ đến tương lai? Không ký, e rằng ngay cả mạng của con trai cũng không giữ được!”

Tối đó, ánh mắt Tạ Nhị trở nên âm trầm đáng sợ.

Quản gia kể lại, hắn cứ giơ tay lượn lượn ngang cổ thê tử mình, như đang cân nhắc có nên bóp c.h.ế.t bà ta để đổ hết tội lên đầu bà hay không.

Chỉ là đúng lúc đó, Thiết Đản trở mình, Nhị Nha cũng ngồi bật dậy nhìn hắn đăm đăm, khiến hắn hoảng sợ, thu tay lại.

Hắn toan tính rất giỏi.

Chỉ cần vượt qua được cửa ải của huynh trưởng, thê tử c.h.ế.t rồi, còn sợ gì nữa?

Huynh trưởng hắn thể nào chẳng kiếm vài thê tử mới cho hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-8.html.]

Trong nguyên tác, không ai phát hiện ra Tạ Lan Đình từng chịu uất ức ra sao.

Gia đình của Tạ Nhị vẫn mặt dày đến Hầu phủ ăn chực bao năm.

Thậm chí phụ thân của Tạ Lan Đình còn bắt hắn “phải biết ơn” Tạ Nhị.

Phụ thân hắn trong truyện là kiểu người thô lỗ — đánh trận thì giỏi, nhưng nhìn người thì kém.

Không hề nhận ra giữa con trai và đệ đệ mình có hiềm khích gì.

Chỉ cho rằng con mình m.á.u lạnh vô tình, là kẻ bất hiếu.

Về sau, Tạ Lan Đình phải tự mình bày mưu tính kế, khiến Tạ Nhị mất hết ruộng đất, còn bị gãy chân, mới xem như trả được mối hận trong lòng.

Nhưng lúc ấy… thù đã trả, kẻ thù từng hùng hổ cũng chỉ biết cúi đầu lấy lòng.

Cảm giác ấy… e là chẳng sung sướng gì, chỉ thêm nghẹn ngào và hụt hẫng.

May mắn thay, bây giờ — mọi thứ vẫn còn kịp.

Tạ Lan Đình vẫn còn có thể trở thành một người tốt.

Không cần phải trở thành một kẻ tàn nhẫn.

Ngày hôm sau, Thiết Đản dắt theo Nhị Nha quỳ rạp trước mặt ta, vừa quỳ xuống liền dập đầu “bốp bốp”.

Thiết Đản vừa khóc vừa nói: “Đại bá mẫu, con xin người, đừng để phụ thân con g.i.ế.c mẫu thân con…”

Ta đáp: “Ta chưa từng bảo phụ thân ngươi g.i.ế.c mẫu thân ngươi, ta chỉ bắt ông ta ký giấy nhận lỗi, là ông ta không chịu ký. Ngươi thấy ông ta g.i.ế.c mẫu thân ngươi lúc nào chứ?”

Thiết Đản sụt sịt: “Tối hôm qua, phụ thân con giơ tay lên… suýt nữa thì bóp cổ mẫu thân con…”

Nó khóc đến nỗi nước mắt đầy mặt, còn Nhị Nha cũng khẽ khóc nấc bên cạnh, cố gắng không phát ra tiếng, như sợ làm phiền đến ta.

Khoảnh khắc ấy, hai đứa nhỏ ấy… cũng chỉ là hai đứa trẻ đáng thương.

Ta ra hiệu cho quản gia đưa chúng ra ngoài, rồi quay sang nhìn về phía gian phòng bên trong.

“Xem như ngươi mạng lớn. Hôm qua là do hai đứa con của ngươi cứu ngươi một mạng, mà quan trọng nhất là con gái ngươi — chính con bé trở mình ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Tạ Nhị, hắn mới giật mình thu tay lại.”

Tạ Nhị thẩm nghe vậy như bị sét đánh giữa trời quang.

Bà ta giống như rất nhiều nữ nhân trong thôn, hoặc nói là rất nhiều nữ nhân trong cái xã hội này — cả đời dốc lòng vì gia đình.

Bà ta hết lòng hết dạ vì trượng phu, chỉ mong có thể sống yên ổn qua ngày.

Bà ta ích kỷ, mù quáng, thậm chí có lúc tàn nhẫn, nhưng tất cả… đều là vì cái nhà này.

Bà ta từng hy vọng sẽ cùng Tạ Nhị phất lên, mong có ngày cả nhà đổi đời, gà chó cũng được thơm lây.

Nào ngờ trong mắt Tạ Nhị, bà ta chỉ là gánh nặng, là thứ vướng víu trên con đường mà hắn mơ được một mình hưởng phúc, một mình thành công.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Bà ta nghiến răng, tức giận mắng một câu: “Đồ trời đánh Tạ Căn Trụ! Ngươi c.h.ế.t quách đi cho rồi, c.h.ế.t rồi thì cùng ta chôn xác trong đất luôn đi!”

Nói xong liền quay đầu bỏ đi.

Loading...