Ta mỉm cười, xoa đầu hắn.
Cái gai trong lòng hắn — hình như lại được rút ra thêm một chút.
Có lẽ, ta thật sự đang dần dần thay đổi được vận mệnh của hắn.
Sang ngày thứ ba, có người mang giấy giả đến xin khám bệnh.
Vương đại phu xem qua liền cau mày, nghiêm giọng phản bác, chỉ ra rõ ràng khác chất giấy, chữ viết cũng khác.
Người kia vừa xấu hổ vừa sốt ruột, vội vã nói:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Ta trả tiền khám cũng được mà! Trả tiền cũng không được khám sao?”
Vương đại phu chỉ lắc đầu:
“Ta là người do Hầu phủ đưa đến, chỉ nghe lệnh chủ nhân, không dám tùy tiện khám cho người ngoài.”
Người kia giận dữ quay đầu bỏ đi.
Ta gọi hắn lại.
Tạ Lan Đình từng kể — người kia chẳng vì cớ gì mà bỗng dưng đá hắn một cái, rồi còn cười ha hả như thể vừa được xem trò vui.
Hắn từng hỏi ta: “Chẳng lẽ mặt con trông rất đáng ghét, rất dễ bị bắt nạt sao?”
Nghe vậy, lòng ta đau như bị ai bóp chặt.
Rất nhiều đứa trẻ thường xuyên bị bắt nạt đều như vậy — bề ngoài trông yếu ớt, không biết phản kháng, khiến kẻ xấu cảm thấy “đánh cũng không sao”.
Chúng không sai — sai là những kẻ cố tình bắt nạt người khác.
Ta nhìn thẳng người kia, lạnh giọng:
“Ngươi từng đá con ta một cái. Muốn được khám bệnh, thì để nó đá lại ngươi ba cái, rồi hãy nói tiếp. Ngươi chịu thì khám, không chịu thì mời đi.”
Người kia ngơ ngác, cau mày suy nghĩ một hồi lâu, dường như mới nhớ ra chuyện ấy thật sự từng xảy ra.
“Chỉ là đùa chút thôi mà, chuyện nhỏ như vậy mà còn ghi hận đến giờ?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, chẳng buồn nói một lời.
Trong lòng ta nghĩ: nếu không phải đang nhẫn nhịn, ta thật sự muốn đập cho hắn một trận.
Người kia thấy ta nghiêm túc, hẳn là cũng tính toán thiệt hơn — đi khám ở huyện thì tốn bạc hơn nhiều, y thuật của Vương đại phu lại cao minh hơn đám lang băm ngoài kia.
Cuối cùng, hắn cười gượng:
“Được rồi, đá thì đá… lúc đó ta cũng…”
Ta quay mặt đi, lười nghe hắn phân bua.
Ta để Tạ Lan Đình đá hắn ba cái — vì thể lực của Tạ Lan Đình vẫn còn yếu.
Thật ra… ta là người có chút thù dai.
Trước kia, lúc nhỏ ta từng vào tạp hóa mua đồ, đưa mười đồng, mà chủ quán nhất định nói ta chỉ đưa năm đồng, còn mắng ta là đồ ăn cắp rồi đuổi đi.
Ta về nhà lại bị cha ta đánh vì “dùng hết tiền ăn quà vặt rồi mà còn nói dối”.
Nỗi uất ức đó theo ta đến tận sau này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-7.html.]
Lúc trưởng thành rồi, ta vẫn luôn nghĩ — giá mà khi đó ta dám liều một lần, giành lại công bằng cho bản thân, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Sau này, ta thề — cả đời này sẽ không để mình chịu uất ức như thế nữa.
Ta không biết yêu đương, cũng không biết dạy con ra sao.
Nhưng ta nhớ rất rõ những ấm ức tuổi thơ.
Và ta tuyệt đối không muốn để Tạ Lan Đình phải trải qua nỗi tủi nhục giống như ta.
Tạ Lan Đình đá hắn ba cái.
Người kia chẳng hề bận tâm, phủi m.ô.n.g đi khám bệnh như chưa có gì xảy ra.
Chỉ có Tạ Lan Đình còn đứng yên tại chỗ, hơi ngơ ngác.
“Hình như hắn… chẳng để tâm gì hết.”
Đúng vậy.
Người gây tổn thương cho kẻ khác, thường chẳng nhớ mình từng làm gì.
Kể lại còn nói là đùa, thậm chí trách ngược rằng đối phương “chấp nhặt”.
Chỉ có người bị hại là cứ mãi đứng lại ở nơi đó, gặm nhấm vết thương.
Giống như ta thuở bé, lớn lên rồi đọc nhiều sách tâm lý, học cách tha thứ, học cách đối diện.
Ta từng lấy hết can đảm để nói với cha rằng ông đã hiểu lầm ta năm ấy.
Kết quả, ông đã quên sạch chuyện ấy từ lâu — còn quay ra trách ta “vong ân phụ nghĩa”, chỉ nhớ chuyện xấu, không nhớ những điều ông đã đối tốt với ta.
Rõ ràng là hai chuyện khác nhau — nhưng ông cố tình gộp lại, bắt ta phải nuốt uất ức vào bụng.
Về sau, ta không còn muốn nói gì với ông nữa, chỉ báo tin vui, giấu hết mọi điều không vui.
Ông vĩnh viễn sẽ không biết được ta thật sự nghĩ gì, mà ta cũng chẳng buồn để tâm nữa.
Ta khẽ cười, nói với Tạ Lan Đình:
“Cho nên, lời của rất nhiều người trên đời này… kỳ thực không hề quan trọng. Quan trọng là — con muốn gì thì cứ làm. Đừng để mình phải hối tiếc.”
Hôm ấy, Tạ Lan Đình vô cùng vui vẻ — và vì vui quá, hắn… đánh thắng Thiết Đản.
Thiết Đản khóc lóc chạy về tìm mẫu thân hắn mách.
Tạ Nhị thẩm tức đến mức nổi mụn ở môi.
Những ngày gần đây, cuộc sống của nhà họ thật sự là hơi khổ sở.
Nhà thì bị ta chiếm, còn phải hầu hạ cả đám người đi theo ta, mỗi lần thấy đồ trong nhà bị ta dùng, bà ta lại xót đến nhăn cả mặt, nhưng không dám hó hé.
Bà ta từng tìm người nhà đến giúp, nhưng khi bên nhà mẹ đẻ của bà ta nghe bà ta đã đắc tội với Hầu phủ, chẳng ai dám bén mảng tới, còn khuyên bà ta ngoan ngoãn, đừng có chọc giận người giàu sang.
Trước đây, lúc Thiết Đản còn thắng được Tạ Lan Đình, ít ra Tạ Nhị thẩm còn có tí cảm giác “hơn người”.
Còn giờ thì… chẳng vui nổi nữa. Bà ta tức đến suýt ngất xỉu, cả buổi chiều nổi điên chửi bới, nhìn Nhị Nha cũng thấy chướng mắt, tối đến còn la hét ầm ĩ.
Ta sai quản gia sang cảnh cáo:
“Nếu còn ồn ào, ta cắt luôn lưỡi.”
Phu thê Tạ Nhị lập tức im re.