Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:41:00
Lượt xem: 3,682

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta đưa cho Tạ Lan Đình một xấp giấy có vẽ ký hiệu đặc biệt.

Rồi dặn hắn phân phát số giấy ấy cho người trong làng:

Ai từng giúp đỡ hắn, tặng ba tờ.

Ai từng đối xử tử tế, tặng hai tờ.

Ai chưa từng bắt nạt hắn, tặng một tờ.

Còn lại, hắn tự quyết — muốn cho thì cho, không muốn thì thôi.

Nhưng kẻ nào từng ức h.i.ế.p hắn, nhất định không được cho!

Ai cầm những tờ giấy đó đều có thể đến tìm đại phu khám bệnh, mọi chi phí đều do Hầu phủ lo liệu.

Tạ Lan Đình ngẩng đầu lên, mím môi khẽ nói:

“Chuyện này… sẽ tốn nhiều bạc lắm.”

Dân làng nghèo khổ, phần lớn chỉ biết cắn răng chịu bệnh, dành dụm từng đồng để phòng thân.

Chuyện vào y quán khám bệnh vốn là việc “bất đắc dĩ” với họ.

Ta cười, xoa đầu hắn.

“Không sao, vì con, mọi thứ đều đáng.”

Tạ Lan Đình ngẩn người, đôi mắt khẽ đỏ lên. Một lúc sau, hắn cúi đầu, hai má ửng đỏ, khẽ khàng gọi:

“Mẫu thân…”

Gọi xong, lại ngước nhìn ta, ánh mắt lấp lánh, mong chờ ta đáp lại.

Lòng ta mềm như nước, liền kéo hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Con ta ngoan lắm.”

Ngày hôm sau, nhà họ Tạ trở nên náo nhiệt.

Vị đại phu đi cùng tên là lão Vương, là người hiền hậu, thấy bà con ở quê mang giấy tới là lập tức khám bệnh, bắt mạch, kê đơn — không lấy một xu.

Cũng có vài kẻ ham lợi, muốn lén lút chen vào.

Vương đại phu vẫn giữ nguyên quy tắc: không có giấy — trả tiền.

Thử vài lần không được, những kẻ kia tức giận bỏ đi.

Còn lại toàn là người thật lòng từng giúp đỡ hoặc ít ra chưa từng làm hại Tạ Lan Đình.

Kiếp trước ta hay xem phim truyền hình, thích nhất là cảnh người tốt được báo đáp.

Chứ ta ghét cái kiểu — người tốt rơi vào cảnh khốn cùng, mãi đến khi thương tích đầy mình, tuyệt vọng đến cùng cực, thì hồi báo mới lững thững tới.

Cái loại “báo ân muộn màng” đó, dù có là kết cục tốt thì niềm vui cũng lẫn đầy bi thương — khiến người ta ngột ngạt chẳng thở nổi.

Cho nên lần này, ta muốn làm chủ câu chuyện.

Muốn để người tốt nhận được hồi báo đúng lúc.

Muốn để một đứa trẻ từng sống trong bóng tối, lần đầu tiên hiểu được — được yêu thương là cảm giác như thế nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-6.html.]

Bởi vậy, khi ta có đủ năng lực, ta luôn hy vọng có thể để người tốt sớm ngày được hưởng phúc,

chứ không phải đợi đến lúc kiệt quệ, thất vọng, mới nhận được một chút hồi đáp muộn màng.

Một thời gian sau, rất nhiều người trong làng đều khen ngợi ta — nói ta dung mạo đoan trang, tâm địa lương thiện.

Còn mấy kẻ trước kia nói xấu sau lưng, thì giờ đây lộ ra vẻ hối hận.

Dĩ nhiên, bọn họ không phải vì lương tâm trỗi dậy mà ăn năn — mà là hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội kiếm chác.

Bên kia, Vương đại phu vẫn tiếp tục khám bệnh cho dân làng.

Bên này, Tạ Lan Đình vẫn tiếp tục đấu tay đôi với Thiết Đản.

Chỉ là lần này — Thiết Đản không còn chiếm được lợi thế.

Hắn đ.ấ.m sưng trán Tạ Lan Đình, nhưng cũng bị Tạ Lan Đình đ.ấ.m rách khóe miệng.

Tạ Nhị thẩm thấy thế tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn Tạ Lan Đình bằng ánh mắt hận không thể g.i.ế.c được hắn.

Thấy ta nhìn sang, bà ta khinh khỉnh cười lạnh, rồi bất ngờ đá thẳng vào người Nhị Nha.

Đúng là “hiệu ứng đá mèo*” — con người luôn có xu hướng trút giận lên kẻ yếu thế hơn mình.

(*)“Hiệu ứng đá mèo” là một cách nói ẩn dụ, mô tả chuỗi phản ứng tiêu cực lan truyền từ người này sang người khác, thường bắt đầu từ một người có quyền lực trút giận lên người yếu hơn, và người đó lại tiếp tục trút giận lên người yếu hơn nữa… cứ thế tiếp diễn.

Trước đây trong nhà họ Tạ, kẻ yếu nhất là Tạ Lan Đình.

Nay đổi vai, trở thành Nhị Nha phải chịu hết mọi giận dữ.

Buổi tối, ta cùng Tạ Lan Đình ngồi ôn lại mọi chuyện trong ngày.

Hắn nói:

“Hôm nay có mấy người trước kia từng bắt nạt con tới vồn vã làm thân, nói năng ngọt xớt… muốn xin con mấy tờ giấy ấy.”

“Vậy con có cho không?”

“Không.”

“Vậy con nghĩ gì trong lòng?”

Ta thật sự tò mò muốn biết hắn suy nghĩ thế nào.

Tạ Lan Đình cúi đầu, giọng nhỏ lại:

“Con chỉ là không muốn cho. Nếu con cho bọn họ, con thấy mình bị ấm ức…Nhưng con cũng không biết vì sao nữa…Mẫu thân, người… có cảm thấy con như vậy là xấu không?”

Thật ra, nếu hắn cho họ, thì mới là có lỗi với chính mình — có lỗi với đứa trẻ từng bị họ bắt nạt, chịu đau khổ một mình.

Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói:

“Nếu con mà cho họ, ta mới tức giận đó. Người tốt phải bỏ ra hành động và thiện ý thì mới được đền đáp. Còn kẻ xấu chỉ cần nói vài câu dễ nghe là lấy được thứ họ muốn — như thế là bất công.”

“Nếu con làm vậy, thì về sau những người thật lòng đối tốt với con sẽ cảm thấy bị tổn thương. Bên cạnh con sẽ chẳng còn người tốt nào nữa. Chỉ còn lại những kẻ miệng ngọt lòng độc — lúc con tốt thì xun xoe nịnh bợ, đến khi con gặp chuyện liền trở mặt quay lưng.”

“Hôm nay con đã làm đúng, giữ vững sơ tâm — ta thật lòng vui mừng cho con.”

Khóe môi Tạ Lan Đình khẽ cong lên, mang theo nét kiêu hãnh nho nhỏ.

Hắn nhẹ nhàng áp má vào tay ta, cọ cọ như con thú nhỏ.

“Mẫu thân, hôm nay có rất nhiều người khen người, con vui lắm…”

Loading...