Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:40:58
Lượt xem: 4,156

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymGeQzV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta liền dạy hắn mấy chiêu phòng thân mà kiếp trước ta từng học được từ mấy video ngắn.

Khi ấy ta sống một mình, lo sợ có chuyện bất trắc nên mới học phòng thân.

Nào ngờ chưa kịp gặp kẻ xấu, đã gặp ngay ông sếp khốn nạn — làm việc đến c.h.ế.t vì kiệt sức.

Ôi cả nhà ơi, số ta đúng thảm luôn á!!!

Tạ Lan Đình học rất nghiêm túc, luyện mãi tới tận khuya mới chịu đi ngủ, còn lưu luyến chẳng muốn dừng.

Ta đi ra ngoài, bảo quản gia chọn một hộ vệ giỏi quyền cước trong đoàn, từ ngày mai bắt đầu dạy võ cho hắn.

Quản gia khẽ thở dài:

“Phu nhân đối với tiểu thiếu gia thật tốt quá.”

“Người làm mẹ, thương con là lẽ đương nhiên.”

Quản gia mấp máy môi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Muốn dừng mà chẳng dừng được, cuối cùng chỉ khẽ cười một tiếng, lặng lẽ xoay người đi lo việc.

Dẫu sao, nguyên chủ khi trước từng tỏ vẻ khó chịu ra mặt khi nghe tin phải đón Tạ Lan Đình trở về. Vậy nên giờ quản gia cảm thấy ta lật mặt nhanh như lật bánh tráng cũng không có gì là lạ.

Đêm xuống, ta sai người đuổi cả nhà Tạ Nhị ra ngủ trong nhà chứa củi.

Lý do rất đơn giản — ta vừa biết được, Tạ Lan Đình trước đây đã từng phải ngủ ở đó suốt bốn, năm năm trời.

Nửa đêm, trong sân lại vang lên tiếng ồn ào đánh mắng.

“Cút sang bên kia! Ngươi chỉ là một đứa con gái mà cũng dám chen chỗ? Lăn ra chỗ khác mau!”

“Ca ca ngươi còn biết bênh vực phụ mẫu, ngươi là cái đồ vô ơn, chỉ biết trốn trong phòng ngủ cho yên thân!”

Lẫn trong tiếng mắng là tiếng khóc nghẹn ngào của một bé gái, mỏng manh rồi lại bị nén xuống.

Tạ Lan Đình cũng bị đánh thức.

Hắn nói nhỏ, đó là Nhị Nha — con gái út của phu thê Tạ Nhị.

Hắn hé miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

Ta cũng không hỏi. Ta chờ hắn chủ động mở lời.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta không phải sâu bọ trong bụng hắn, không thể đoán mãi được hắn nghĩ gì.

Nếu hắn muốn ta giúp, thì hắn cũng phải học cách nói ra — học cách giao tiếp với ta.

Sáng hôm sau, phu thê Tạ Nhị dậy sớm nấu cơm.

Giúp việc còn có một bé gái nhỏ.

Con bé có làn da ngăm đen, đôi mắt sáng nhưng không hề có nét ngây thơ hồn nhiên nào của trẻ con, chỉ thấy sự đau buồn và tê dại.

Tạ Nhị thẩm sai con bé bưng cơm ra.

Quản gia ghé tai nói nhỏ với ta:

“Phu nhân, ta thấy bọn họ nhổ nước miếng vào cơm.”

Phu thê Tạ Nhị hoảng hốt, vội vã chối bay.

Ta chỉ cười, lấy trong tay áo ra một gói thuốc xổ đã chuẩn bị sẵn, thản nhiên đổ vào cơm, trộn đều rồi sai người đem cho hai người họ ăn.

Cả hai sững người, lập tức giãy giụa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-5.html.]

“Cái gì vậy? Ta không ăn đâu!”

“Chút thuốc xổ thôi mà, giúp hai người tẩy sạch bụng dạ đen tối.”

Ta sai người ép họ ăn sạch sẽ.

Ăn xong, họ hoảng loạn móc họng nôn, nhưng chẳng kịp, bụng lập tức đau dữ dội, cuống cuồng lao ra ngoài.

Cả ngày hôm đó, hai người họ ôm nhà xí không rời nửa bước.

Tối đến, chỉ còn nằm rên rỉ trong nhà kho, chẳng nhúc nhích nổi nữa.

Lúc này, ta và Tạ Lan Đình chuyển sang nhà hàng xóm kế bên ở.

Lần này ta mang theo không ít người, phần lớn đều được sắp xếp tạm trú trong nhà dân trong làng.

Ta còn phát thêm ít bạc cho bà con, nên ai nấy đều vui vẻ, tiếp đãi cơm nước rất chu đáo.

Kỳ thực, ta chưa từng có ý định ăn cơm của nhà Tạ Nhị.

Ta chỉ muốn chờ xem bọn họ còn bày ra trò bẩn thỉu nào nữa không, để rồi chính tay ta đáp trả gấp bội.

Ăn cơm xong, ta bảo Tạ Lan Đình đấu với Thiết Đản thêm một trận.

Thiết Đản thấy phụ mẫu mình thảm hại như thế, từ sớm đã bực bội trong lòng, nay nghe được, liền xông lên không do dự.

Nói thật, đứa nhỏ này cũng có chút khí phách, vóc dáng cũng không tồi.

Chỉ tiếc là bị phụ mẫu nó dạy hỏng, sức lực không dùng vào việc tốt, lại đem ra bắt nạt kẻ yếu.

Lần này, Tạ Lan Đình vẫn thua.

Phu thê Tạ Nhị thấy con trai đánh thắng, bỗng khỏe lại một cách thần kỳ, chả thấy đau bụng gì nữa, còn vừa hát vừa khen con giỏi, miệng lại không quên mắng chửi Nhị Nha chậm chạp vô dụng.

Khi đại phu bôi thuốc cho Tạ Lan Đình, hắn không hề tỏ ra uể oải.

Ta cố ý trêu:

“Ồ, hôm nay con không buồn à?”

Ánh mắt Tạ Lan Đình sáng rỡ, giọng đầy tin tưởng:

“Hôm nay con đánh trúng hắn bảy cái! Chỉ là hắn khỏe hơn con nên mới thắng. Chỉ cần con ăn nhiều hơn, nhất định con sẽ đánh thắng hắn!”

Quả thật, với thân thể gầy gò thiếu dinh dưỡng như Tạ Lan Đình, vậy mà vẫn cầm cự được tới bây giờ — hoàn toàn nhờ đầu óc nhanh nhạy và ý chí quật cường.

Hôm ấy, mỗi bữa cơm Tạ Lan Đình đều ăn rất nhiều.

Ăn xong nghỉ ngơi một chút, hắn lại theo hộ vệ mà quản gia mời về, học quyền cước.

Vị hộ vệ ấy hiểu rõ ý ta, bỏ qua mấy thứ cơ bản, dạy toàn chiêu thức thực chiến.

Đến chập tối, Tạ Lan Đình ra ngoài dạo một vòng, lúc trở về thì mặt mày xị xuống, vẻ mặt u sầu.

Hắn kể, hắn vừa nghe có người nói xấu ta sau lưng.

Hắn giận quá, đuổi theo định lý lẽ thì mấy kẻ kia liền bỏ chạy, còn vừa chạy vừa lè lưỡi chế nhạo hắn.

Tạ Lan Đình rất thất vọng.

“Chúng chửi con thì không sao…Nhưng con không thích chúng chửi người.”

Ôi trời ơi—

Hắn đúng là một đứa trẻ tốt! Không uổng công ta yêu thương hắn thật lòng.

Loading...