Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:40:54
Lượt xem: 3,895

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đến trước cửa nhà nhị thúc và nhị thẩm của Tạ Lan Đình, quả nhiên đã có một đám đông tụ lại, ai nấy đều tò mò nhìn sang phía chúng ta.

Tạ Nhị và Tạ Nhị thẩm bước ra đón tiếp, miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ chột dạ.

Khi nhìn về phía Tạ Lan Đình, trong ánh nhìn họ còn lộ ra vài phần cảnh cáo.

Tạ Lan Đình vội cúi đầu, không dám nhìn lại họ.

Ta không ép hắn nói lời nào, chỉ lạnh lùng ra lệnh một tiếng:

“Lôi hai kẻ thất đức này ra — đánh cho ta!”

Thị vệ lập tức động thủ.

Chỉ trong chốc lát, Tạ Nhị và Tạ Nhị thẩm đã bị đánh đến mức ngã lăn ra đất, không còn nhúc nhích nổi.

Tạ Nhị trợn mắt, gào lên đầy hung hăng:

“Con đàn bà chanh chua kia, ngươi dám đánh ta? Đợi đại ca ta về, ta sẽ bảo huynh ấy bỏ ngươi!”

“Còn thằng ranh này, ta tốn bao công nuôi nấng, thế mà ngươi lại trả ơn thế này sao…”

Tạ Nhị thẩm cũng nói theo:

“Chúng ta là trưởng bối của Cẩu Đản, dạy dỗ nó thì sao chứ? Nó vừa lười vừa tham ăn, lại còn gian xảo. Chúng ta đánh nó là chuyện đúng đắn, hợp lẽ trời.”

Khẩu khí như thế, xem ra vẫn còn đủ sức để cãi lý.

Ta định ung dung xuống ngựa, giáo huấn chúng một trận ra trò.

Kết quả là… ngựa cao quá, ta không dám nhảy xuống.

Cuối cùng, đành phải xoay người, khom mông, thận trọng trườn xuống ngựa.

Ôi… thật mất mặt quá đi thôi.

Nữ thị vệ đỡ lấy ta, trên môi thấp thoáng nụ cười khó nén.

Trái lại, Tạ Lan Đình chẳng ai chỉ dạy, nhưng lại nhảy xuống ngựa rất thành thạo, dáng vẻ phóng khoáng, đáp đất nhẹ nhàng, bước đến bên cạnh ta, ánh mắt mang theo chút tín nhiệm và ỷ lại.

Ta vén tay áo hắn lên, lạnh giọng quát:

“Phụ thân của con ta mỗi năm đều gửi bạc về, mong các ngươi đối xử tử tế với nó. Kết quả — các ngươi nuôi trẻ như thế này sao?”

Vết roi trên người Tạ Lan Đình khiến những người xung quanh không khỏi hít mạnh một hơi.

Nhưng ở nông thôn, việc người lớn đánh trẻ cũng không có gì lạ.

Lập tức có kẻ đứng ra làm người hòa giải, bênh vực cho Tạ Nhị.

Không đợi ta mở miệng, Tạ Lan Đình đã dứt khoát cởi áo, để lộ toàn bộ vết thương trên thân thể.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nhìn thấy cảnh ấy, đám người đang định nói giúp bỗng im bặt.

Ngược lại, họ bắt đầu chỉ trích Tạ Nhị độc ác, nói hắn không còn nhân tính, đánh trẻ con chẳng khác gì súc sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-3.html.]

Ta cảm thấy được an ủi ít nhiều.

Có lẽ, hành động vừa rồi của hắn là muốn đứng về phía ta?

Hắn thật ra là một đứa trẻ tốt.

Biết ơn, biết phân biệt đúng sai, hiểu rõ tình thế.

Chỉ là hắn quá xui xẻo — từ nhỏ đã cô đơn lẻ loi, không có ai che chở, không ai dạy hắn thế nào là được yêu thương.

Vì thế, hắn mới dễ dàng động lòng bởi một câu dịu dàng, dễ bị lay chuyển bởi một ánh nhìn ấm áp.

Nhưng cũng vì thế, khi lớn lên có được thế lực trong tay, hắn sẽ liều mạng muốn xác minh bản thân có xứng đáng được yêu — rồi làm ra những chuyện cực đoan, tổn thương người khác, tổn thương cả chính mình.

Ta không nghĩ những gì hắn từng làm là đúng, cũng không muốn thay hắn ngụy biện.

Ta chỉ nghĩ — nếu có thể, ta muốn làm chút gì đó cho hắn.

Để hắn có cơ hội thật sự bước ra khỏi bóng tối, tìm lại chính mình, tìm thấy vận mệnh thuộc về hắn.

Ta giúp Tạ Lan Đình mặc lại y phục, sau đó nắm lấy roi ngựa, không nói hai lời, quật thẳng xuống người phu thê Tạ Nhị.

“Ta là trưởng tẩu của các ngươi, cũng là bề trên. Nếu các ngươi không biết làm người, vậy để ta dạy!”

“Vừa ngu vừa ác, lòng dạ không những tham lam còn đen tối bẩn thỉu. Kẻ có thể ra tay ngược đãi trẻ nhỏ như thế, chỉ có thể là hạng thất đức!”

“Nếu ca ca các ngươi biết con ruột mình bị hành hạ như thế mà còn có thể nuốt trôi cơn giận này, thì đó là chuyện của hắn.”

“Còn ta — hôm nay ta nuốt không trôi! Các ngươi cứ việc hứng lấy đi!”

“Nếu tương lai ta thực sự bị bỏ, ta sẽ cầm đao quay lại c.h.é.m c.h.ế.t hai ngươi!”

“Dù sao phụ nữ bị hưu cũng chẳng sống nổi, trước khi c.h.ế.t kéo theo các ngươi cùng xuống địa ngục, coi như cũng không thiệt!”

Phu thê Tạ Nhị hét thảm không ngừng, rên rỉ van xin.

Nhưng ta nghe là biết — giả vờ.

Diễn dở vô cùng, nói năng qua loa, chỉ để bớt bị đánh, nghe một cái là nhận ra ngay.

Đúng lúc ấy, một đứa trẻ nhào ra, gào lên:

“Không được bắt nạt phụ mẫu ta!”

Nó lao tới che chắn trước mặt phu thê Tạ Nhị, ta đành dừng tay.

Tạ Nhị thẩm lập tức ôm chặt đứa nhỏ vào lòng, ánh mắt đầy căm hận lướt qua ta, rồi nhìn sang Tạ Lan Đình.

Ánh mắt đó không hề che giấu sát ý.

Ta biết — nếu được làm lại, bà ta tuyệt đối sẽ không chần chừ mà g.i.ế.c Tạ Lan Đình cho bằng được.

Nhưng khi ôm con mình trong lòng, vẻ mặt bà ta lại đầy thương xót.

Đứa bé kia thoát khỏi vòng tay bà ta, nhào tới đánh đá Tạ Lan Đình:

“Đánh c.h.ế.t ngươi! Đánh c.h.ế.t ngươi! Ngươi dám tranh đồ ăn với ta, còn dẫn người tới bắt nạt phụ mẫu ta! Đánh c.h.ế.t ngươi!”

Loading...