Ngày rời khỏi kinh, Trưởng Công chúa đến tiễn.
Nàng là người hưởng lợi lớn nhất từ sản nghiệp của ta tại kinh thành.
Ban đầu là hợp tác vì lợi ích, nhưng qua thời gian – giữa ta và nàng cũng nảy sinh đôi chút chân tình.
Nàng nhìn Tạ Lan Đình, ánh mắt đầy ẩn ý:
“Đi đột ngột quá. Ta cứ nghĩ… chúng ta còn có thể tiến xa hơn một chút nữa, nào ngờ lại sắp chia tay rồi.”
Bên cạnh, Thành An Quận chúa len lén liếc nhìn Tạ Lan Đình, ánh mắt lấp lánh e thẹn.
Lại thỉnh thoảng ghé tai Tống Vi Hiền thủ thỉ, vẻ mặt thiếu nữ thẹn thùng hiện rõ mồn một – như một đóa hoa mùa xuân vừa chớm nở.
Ta mỉm cười nói:
“Quận chúa là người dám yêu dám hận, lại là một tiểu cô nương cực kỳ tốt, ta quý mến lắm. Nhưng ta cũng giống như Trưởng Công chúa, là một người mẹ, chỉ mong con cái mình được hạnh phúc. Có duyên thì sẽ đến với nhau, không có duyên cũng không cần cưỡng cầu. Có người mẹ tuyệt vời như Trưởng Công chúa, ta tin rằng Quận chúa nhất định sẽ có một đời bình an.”
Thế nhưng – ta thừa biết, thằng con của ta… đang diễn trò ngoan hiền.
Trưởng Công chúa đứng trước ta, nói rất nhẹ:
“Ngươi ở trước mặt ta không cần dè dặt như vậy. Chúng ta quen biết bao năm, ta tự thấy mình là người xứng đáng để ngươi tin tưởng. Tống Giai Nghi, núi cao đường xa, hãy tự biết trân trọng lấy mình. Ta mong một ngày nào đó ngươi sẽ quay lại kinh thành.”
Nói rồi, nàng thẳng lưng bước lên xe ngựa, dáng vẻ quý phái ung dung, lưng vẫn thẳng như thuở ban đầu – kiêu hãnh mà không cao ngạo.
Phía sau, Thành An Quận chúa cứ bước một bước rồi ngoảnh đầu lại nhìn, cứ như muốn níu giữ chút gì đó.
Nhưng Tạ Lan Đình không một lần ngẩng đầu ngước nhìn nàng.
Cuối cùng, nàng cắn răng, bước lên xe ngựa, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng gọi “mẫu thân ơi” nức nở mà ỉ ôi, sau đó bị Trưởng Công chúa bịt miệng, giọng nhỏ dần đi.
Ta không nhịn được mà bật cười.
Thật đáng yêu làm sao.
Tình cảm của thiếu nam thiếu nữ, nếu không dính dáng đến vương quyền sinh tử, thì thật sự là một thứ trong sáng, thuần khiết đến lay động lòng người.
Tống Vi Hiền hậm hực, quay sang trách Tạ Lan Đình là “cục gỗ”, không biết cảm nhận tình ý người ta, thay bạn thân đòi công bằng.
Tạ Lan Đình vẫn điềm tĩnh trả lời:
“Nàng ấy chỉ là một cô nương mười lăm tuổi, chưa hiểu gì là yêu. Ta cũng không phải loại người vô sỉ đến mức mà đi lợi dụng điều đó.”
Tống Vi Hiền đảo mắt:
“Ơ, sao ca ca biết người ta mười lăm tuổi? Quan tâm dữ ha? Ôi chà, ca ca của ta không đơn giản đâu nha~”
Tạ Lan Đình chẳng thèm đáp, lặng lẽ thúc ngựa rời đi.
Khi đoàn người đi đến đình nghỉ chân Bá Liễu, lại bắt gặp Cửu Hoàng tử và Tô Lê đứng đó chờ – rõ ràng là chờ Tạ Lan Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-27.html.]
Tô Lê bước đến, nhẹ nhàng thi lễ:
“Tạ công tử, đa tạ ân cứu giúp hôm ấy. Đây là chút quà mọn, mong công tử vui lòng nhận lấy. Hôm đó không đến tận nơi cảm tạ, là vì không muốn lộ thân phận công tử, để tránh gây họa. Không phải ta vô ơn. Hôm nay công tử sắp rời đi, nếu không nói lời cảm ơn thì không kịp nữa rồi. Chúc công tử tiền đồ xán lạn, quan lộ hanh thông. Hữu duyên tái ngộ.”
Lúc này ta mới biết:
Thì ra trong buổi tiệc thưởng hoa hôm ấy, sau khi bị hạ dược, Tô Lê từng muốn trực tiếp đối đầu với Tô Mạt.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng chính Tạ Lan Đình đã đưa nàng giải dược, và khuyên rằng nên báo quan, vì hắn biết:
Nếu tự mình đứng ra đối chất, sẽ dễ bị người ta xuyên tạc, đơm đặt, dù không làm gì cũng sẽ mang tiếng.
Làm người, không nên đặt mình trong tình thế nguy hiểm.
Nếu có thể mượn sức mạnh của ai khác, thì đừng tự đẩy mình ra làm bia đỡ đạn.
Tô Lê nghe lời, chọn cách ẩn thân – nên dù thoát nạn cũng không mang tiếng “đanh đá chua ngoa” như trong nguyên tác.
Cửu Hoàng tử nâng chén rượu mời Tạ Lan Đình, chỉ nói vỏn vẹn hai chữ:
“Bảo trọng.”
Ánh mắt hắn nhìn Tạ Lan Đình đầy phức tạp – có luyến tiếc, có khâm phục, có ý giữ lại, lại có chút dè chừng.
Còn ta – lòng cũng ngổn ngang trăm mối.
Nam phụ dịu dàng, chân thành – Tạ Lan Đình – giờ đã rời đi.
Chẳng ai biết tương lai sẽ ra sao?
Liệu Cửu Hoàng tử có đăng cơ làm vua?
Nhà họ Tạ có bị liên lụy?
Chúng ta có còn quay về chốn kinh thành này nữa hay không?
Tất cả đều chưa rõ.
Chỉ biết rằng – chúng ta đã bước chân ra khỏi vòng xoáy thị phi của kinh đô, chuẩn bị bắt đầu một cuộc sống thật sự bình dị và thiết thực.
Chúng ta muốn đi xây dựng một tòa thành.
Không phải để đánh nhau, không vì tranh quyền đoạt lợi.
Mà để nơi đó có người an cư lạc nghiệp, có cơm ăn áo mặc, có giường để ngủ, có lương thực tích trữ, có hy vọng cho ngày mai.
Ta biết con đường ấy rất gian nan.
Nhưng chúng ta sẽ luôn bước tiếp – không dừng lại.
Hết.