Hai chúng ta vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu… thì lại có một vị ma ma chạy đến báo tin – lần này là hậu viện xảy ra chuyện.
Chúng ta vội vã chạy đến hậu viện, liền thấy Tô Mạt khóc lóc kể rằng mình đánh mất trâm cài đầu – là vật được bệ hạ ngự ban Nàng ta cầu xin mọi người giúp tìm, nếu không tìm được thì đó là tội chết.
Ta đã sớm quên chi tiết cụ thể trong nguyên tác, chỉ nhớ rõ – việc mất trâm chỉ là cái cớ, mục đích thật sự là hạ dược Tô Lê, nhân cơ hội làm nhục nàng, khiến nàng thân bại danh liệt.
Nhưng trong truyện, cuối cùng Tô Lê trốn thoát, hơn nữa lại tình cờ cứu được Tạ Lan Đình, khi ấy cũng đang bị hãm hại. Nàng nói với hắn mấy lời khích lệ, khiến hắn khắc ghi suốt đời.
Lần này, ta không dám chắc mình có thể thay đổi được điều gì. Ta chỉ hy vọng – Tạ Lan Đình có thể đứng ngoài mọi chuyện.
Mọi người chia nhau đi tìm trâm. Một nha hoàn dẫn đường, mở ra một cánh cửa phòng.
Nhưng trong đó, không phải Tô Lê.
Cũng không phải Tạ Lan Đình.
Càng không phải Cửu Hoàng tử.
Mà là người của phủ Kinh Triệu Doãn và các sai dịch đang nghiêm nghị ngồi đó.
Cùng với những tiểu đồng, nha hoàn, lưu manh… mà Tô Mạt đã lén lút thuê đến.
Sắc mặt Tô Mạt lập tức biến đổi, suýt nữa ngất tại chỗ. Nhưng ngự y của phủ Công chúa thản nhiên vạch trần:
“Giả vờ.”
Tô Mạt đành phải tỉnh lại, bị áp giải tra hỏi. Nàng liều c.h.ế.t phủ nhận, nói không quen biết đám người kia.
Lúc này, Thành An Quận chúa bước ra.
“Nàng ta đâu có làm mất trâm gì đâu. Trâm cài còn nằm nguyên trong người. Ta và các tỷ muội đang chơi trốn tìm trong giả sơn, nhìn thấy rõ ràng mọi hành động của nàng ta.”
Quận chúa ra lệnh khám người.
Tô Mạt vùng vẫy giữ c.h.ặ.t t.a.y áo, nhưng không ngăn được vị ma ma có sức mạnh hơn nàng – trâm cài bị lôi ra ngay trước mặt bao người.
Tô Mạt lập tức quay sang nhìn Ngũ Hoàng tử cầu cứu.
Hắn ban đầu còn định lấy thân phận Hoàng tử ra ép người, nhưng thấy ánh mắt Trưởng Công chúa nhìn mình lạnh nhạt mà thâm sâu, rốt cuộc cũng ngậm miệng, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Phủ Kinh Triệu Doãn ra lệnh bắt giữ Tô Mạt, còn tội danh cụ thể thế nào – tất phải chờ mấy bên tranh đấu rồi mới quyết được.
Một màn nháo nhào cuối cùng cũng kết thúc.
Tuy Trưởng Công chúa trong lòng phiền muộn, nhưng cũng may – chuyện lớn không xảy ra, thể diện chưa mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-25.html.]
Điều khiến nàng phẫn nộ là – trong phủ Công chúa của mình lại bị người cài nội gián.
Tô Mạt không có bản lĩnh ấy, người thực sự có thể làm thế – chỉ có Ngũ Hoàng tử.
Tô Mạt vì muốn thử lòng Ngũ Hoàng tử, sợ hắn thương hại Tô Lê nên tính hủy hoại nàng.
Ngũ Hoàng tử thì giận vì bị Cửu Hoàng tử đánh, liền muốn lợi dụng việc này để trả đũa – hai kẻ điên cấu kết lại, liền bày ra mưu kế này trong phủ Công chúa.
Trưởng Công chúa vốn không muốn dính vào chuyện đấu đá giữa các Hoàng tử. Nhưng sự việc đã xảy ra ngay trong nhà mình – nàng không thể nuốt trôi cục tức ấy.
Vì thế, nàng lập tức tấu lên Hoàng đế rằng Ngũ Hoàng tử đã lén lút đưa người vào phủ Công chúa.
Lập tức, Ngũ Hoàng tử bị ban cấm túc, còn Tô Mạt bị đích thân Hoàng đế hạ chỉ nghiêm phạt, hủy bỏ hôn ước giữa hai người.
Hoàng thượng cũng quở trách Tô Tể tướng, dặn ông thu bớt cái tật làm mối lung tung, kẻo lại dẫn nhầm con rể vào cửa.
Thậm chí còn đặc biệt ban chỉ khen ngợi Tô Lê – rằng nàng “tính tình đoan trang, xứng đáng làm hiền thê lương mẫu”.
Vì hôm đó, Tô Lê vô tình cứu được Cửu Hoàng tử đang trúng độc – mọi chuyện trùng hợp khiến kịch bản trong sách hoàn toàn rẽ hướng.
Lúc này, ta chẳng còn dám tự nhận mình “biết trước diễn biến” nữa rồi. Cốt truyện đã thay đổi đến mức ta cũng chẳng nhận ra được nữa.
Trên xe ngựa về nhà, Tạ Lan Đình uống nước ừng ực, ăn điểm tâm không ngừng – hôm nay để tránh phiền toái, hắn không ăn uống gì cả, giờ thì đói và khát đến mức không chịu nổi.
Tống Vi Hiền thì chớp chớp mắt, nhìn ta đòi lời khen, mặt mày rạng rỡ.
Hôm nay, chúng ta ai nấy đều vất vả.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Trước yến tiệc, ta đã nhắc Trưởng Công chúa tăng cường cảnh giác.
Tạ Lan Đình đã âm thầm quan sát từ cổng phụ, bắt được đám lưu manh, còn mời được phủ Kinh Triệu Doãn tới.
Tống Vi Hiền thì cả buổi cứ dẫn các tiểu thư chơi trò trốn tìm quanh giả sơn, cuối cùng tận mắt chứng kiến Tô Mạt giấu trâm, nắm được bằng chứng quan trọng nhất.
Chúng ta chưa từng bàn bạc gì trước, nhưng cuối cùng lại phối hợp nhịp nhàng, tự giác hoàn thành nhiệm vụ.
Có lẽ, đây chính là bản năng “ôm nhau sưởi ấm” của các vai phụ chăng?
Trên đường về, Tống Vi Hiền hỏi ta:
“Mẫu thân ơi, cô nương tên Tô Lê kia có phải là người được số mệnh ưu ái – ‘thiên mệnh chi nữ’ mà mẫu thân từng kể không ạ?”
Ta từng kể cho hai đứa nghe đại khái cốt truyện của cuốn sách này, như kể chuyện cổ tích.
Ta bảo rằng – nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, vậy thì trong đó nhất định sẽ có một nam chính và một nữ chính được gọi là “người mang thiên mệnh”.
Và nếu thật sự gặp phải những người như vậy, tốt nhất là nên tránh xa họ một chút – bởi vì họ là những người được vận mệnh ưu ái một cách khác thường.