Chẳng bao lâu sau, Chu Tú Tài cũng tìm đến.
Ông ấy giận dữ kể rằng, tân phu nhân của Hầu phủ - Cố Như Sương, đã cắt giảm các khoản học phí dành cho ông.
Nàng ta cho rằng ông chỉ dạy có một đứa trẻ, mà lại còn được dành riêng cả một phòng học riêng biệt, như vậy là quá lãng phí.
Thế là mọi quyền lợi trước kia, bị cắt sạch.
Chu Tú Tài trước kia đã quen với đãi ngộ tốt, giờ bị cắt giảm, dĩ nhiên không thể cam lòng.
Chuyện này, ta cũng hiểu được góc nhìn của Cố Như Sương – người phụ nữ vừa cưới được Tạ Chấn Thanh.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Quan trọng hơn, nàng ta không phải làm thiếp, mà đường đường chính chính trở thành chính thất – Tạ phu nhân.
Thế nhưng, đến khi tiếp quản Hầu phủ, nàng ta mới phát hiện, một phủ đệ to lớn như vậy, thanh thế tuy rầm rộ, nhưng tiêu dùng lại hao tốn vô cùng, quả thực như đổ tiền xuống nước.
Còn Tạ Chấn Thanh, khả năng kiếm tiền lại không có gì nổi bật, chủ yếu vẫn sống nhờ số tiền do Hoàng đế ban thưởng.
Mà ban thưởng thì… không thể trông mong mãi được.
Nên Cố Như Sương cắt giảm chi tiêu là điều dễ hiểu.
Chỉ là – người bị cắt giảm, thì chắc chắn chẳng vui nổi.
Vì thế, ta đề nghị:
Mời Chu Tú Tài về làm tiên sinh dạy học tại nhà ta.
Ta vốn dự tính cho Tạ Lan Đình ứng thí kỳ thi viện trong năm nay. Chỉ cần đỗ được Đồng sinh, danh tiếng ắt hẳn sẽ được người người biết đến.
Đến lúc đó, ta muốn mở hẳn một thư viện – chính là “Thư Viện Lan Đài”.
Ở thời đại này, một thư viện tốt chính là tài nguyên khó cầu. Ta định lập nên một hệ thống dạy học đàng hoàng, khuôn phép – có thể đào tạo ra người tài, gây dựng thanh danh. Sau này, những người bước ra từ nơi ấy đều sẽ là người quen, là chỗ dựa của ta trong thiên hạ.
Ta nghĩ rất rõ ràng:
Dù là nhờ ơn nghĩa với Tạ Chấn Thanh, hay dựa vào những mối quan hệ trao đổi lợi ích với đám quyền quý, thì đều là thứ dễ thay đổi – hôm nay còn, mai đã mất.
Chỉ có tự mình đào tạo ra nhân tài, mới là đầu tư lâu dài.
Chu Tú Tài lập tức đồng ý.
Ông ta quay về báo lại với Cố Như Sương.
Cố Như Sương thì vui mừng, nhưng đồng thời cũng thấy tức – cảm giác như ta đang cố tình “vỗ vào mặt” nàng ta.
Nàng ta đến tìm ta, nhưng ta không gặp, chỉ cho người gửi lời nhắn:
“Với tài lực hiện tại của ta, mời được cả họ Triệu, họ Tiền, họ Tôn, họ Lý…Mỗi họ một Tú Tài đều không vấn đề gì. Nếu phu nhân không muốn nhường người, ta cũng chẳng ép buộc.”
Cố Như Sương nghe xong thì im re.
Sau đó lập tức đóng gói Chu Tú Tài gửi sang nhà ta, không nói thêm một lời.
Kết quả… ai cũng vui.
Ta nói với Tạ Lan Đình:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-22.html.]
“Đây gọi là chiến thắng trọn vẹn.”
Hắn gật gù hiểu mà không hiểu:
“Vậy nếu con thi đỗ Tú Tài, có phải là sẽ giúp mẫu thân thắng thêm lần nữa không?”
Hắn giờ đã cao hơn cả ta – đúng là một thiếu niên đang lớn, tương lai là một trong những “nam thần 1m88” tranh giành nữ chính.
Ta vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:
“Khi con đạt được thành tựu, mẫu thân cũng được vui lây – đó mới là thắng trọn vẹn. Nhưng nếu con chỉ vì ta mà cố gò ép bản thân, thì thắng đó không còn ý nghĩa gì nữa.”
Hắn ngồi xuống, đặt tay ta lên đầu mình, nở nụ cười:
“Mẫu thân yên tâm. Con hiểu ý người.”
Kỳ thi viện năm đó, Tạ Lan Đình thi đậu thật.
Hắn trở thành Tú Tài trẻ nhất trong năm, danh tiếng vang xa.
Thư Viện Lan Đài của ta cũng chính thức khai giảng.
Ta không giới hạn xuất thân, nhưng sẽ tổ chức thi đầu vào và phỏng vấn.
Có người thấy không hợp, bỏ đi.
Cũng có người tò mò tìm đến, thấy lạ nên rất hào hứng.
Ta mang những gì có thể học được từ hiện đại áp dụng vào – kết hợp thêm với tinh thần giáo dục truyền thống – không tách rời hiện thực, chỉ muốn sống tốt ở thời đại này, chứ không làm “nữ chính bàn tay vàng vô địch thiên hạ” gì cả.
Ta nghĩ đơn giản: có thể tận dụng khoảng cách thông tin giữa hai thời đại để kiếm chút tiền, sống an ổn là đủ.
Khả năng tới đâu, làm việc tới đó.
Không ép mình.
Trong thư viện, có con cháu nhà giàu, cũng có học trò nghèo.
Ban đầu, hai bên thường xuyên có xung đột.
Ta cố ý tổ chức một vài trải nghiệm huấn luyện ngoài trời, cố tình tạo nên vài tình huống thử thách lớn – để ép các học sinh phải hợp tác, cùng nhau vượt qua.
Kết quả là, khoảng cách giữa các tầng lớp dần được xóa mờ.
Tuy chưa hoàn toàn hòa hợp, nhưng các khe nứt đầu tiên đã xuất hiện, và ta tin – đó là một khởi đầu tốt.
Tạ Lan Đình kết bạn được nhiều người.
Hắn không còn giống trong nguyên tác – cô đơn, bị chèn ép, một mình lớn lên.
Trái lại, trong những buổi huấn luyện, hắn thể hiện được trách nhiệm, trí tuệ, và nghĩa khí – khiến nhiều người nể phục, sẵn sàng đi theo hắn.
Hắn trở thành nam sinh được yêu mến nhất trong lớp.
Còn Tống Vi Hiền, cũng là cô gái nổi bật nhất lớp nữ sinh.
Ban đầu ta cứ tưởng con bé có tính tình nhút nhát, dễ bị bắt nạt – vì từ nhỏ đã sống trong áp lực.
Nhưng nuôi vài năm, mới phát hiện: nó lanh lợi, thông minh, hoạt bát, lại cực kỳ biết lý lẽ.