Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:41:48
Lượt xem: 3,452

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5pucxrInI7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nếu có thể hợp tác đôi bên cùng có lợi, thì đâu cần dồn nhau đến chỗ chết? Hầu gia, lời ta nói, ngài thấy có đúng không?”

Tạ Chấn Thanh không nói tiếng nào.

Chỉ thấy hắn lặng lẽ đút một tờ hưu thư vào khe cửa – đã có chữ ký của hắn.

Ta mở cửa.

Gặp phải khuôn mặt xám xịt như tro tàn của hắn.

Hắn hé môi như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi trong uất ức.

Sau đó, ta ra tiền sảnh, giao mấy bản vẽ cho Trưởng Công chúa, rồi tiễn nàng ra về, còn khẽ nói lời cảm ơn.

Nàng thản nhiên nói:

“Hôm nay bản cung đến, vốn tưởng là để giúp ngươi giữ thể diện, ngăn không cho Tạ Tướng quân nạp thiếp. Không ngờ lại là giúp ngươi hòa ly.”

“Tống Gia Nghi, ngay cả bản cung mà ngươi cũng dám lợi dụng. Gan to thật đấy.”

Ta chỉ mỉm cười dịu dàng:

“Công chúa điện hạ, thần thiếp dâng thêm ba bản vẽ. Hai bản đầu là cách kiếm tiền, còn bản thứ ba – mới là thứ quan trọng nhất.”

Tờ giấy mà ta đưa cho Trưởng Công chúa chính là bản đồ xác định vị trí của một mỏ than.

Quê hương của ta là một thị trấn nhỏ, không có nhiều việc làm tốt, chỉ có một mỏ than, ai cũng xem đó là công việc lý tưởng nhất.

Hồi bé, ta từng theo cha mẹ đến khu mỏ thăm họ hàng, rất ngưỡng mộ bọn trẻ con sống ở đó. Cũng từng cùng chúng ngắm nhìn khu khai thác than từ xa.

Sau khi xuyên vào truyện, ta đã cố gắng hết sức để trong tay có nhiều “quân bài” hơn – ngoài việc dạy dỗ con, kinh doanh buôn bán, ta cũng tìm cách tận dụng các nguồn tài nguyên có thể dùng được trong cuốn truyện này.

Dựa vào những địa danh giống tên thật – như thành trấn, núi rừng, làng mạc – kết hợp với kiến thức địa lý đã học và cho người đi dò xét, cuối cùng ta xác định được vị trí mỏ than này.

Đây là một quân bài cực mạnh trong tay ta.

Và giờ, để đổi lấy việc hòa ly, ta buộc phải dùng nó, nhưng dù sao cũng xem như đáng giá.

Trưởng Công chúa nhận lấy bản đồ, bình tĩnh nói:

“Bản cung nợ ngươi một ân tình. Sau khi ngươi hòa ly, bản cung sẽ che chở cho ngươi phần nào. Về sau có món hời nào tương tự, nhớ đến tìm bản cung. Bản cung thích hợp tác với người biết tính toán vì bản thân mình.”

Rồi nàng lên xe ngựa rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, lại cho người mang quà đáp lễ đến chỗ các phu nhân mà ta đã nhờ cậy trước đó.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Sau khi lo liệu xong xuôi, ta uống một ngụm nước lớn, cảm thấy cuối cùng cũng được thở ra một hơi thật dài.

Bỗng, một giọng nói trầm khàn vang lên phía sau – là Tạ Chấn Thanh:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-19.html.]

“Đến hôm nay ta mới biết, thì ra nàng làm việc lại gọn gàng dứt khoát đến vậy. Nếu nàng đã sớm chuẩn bị đường lui, vì sao không nói thẳng với ta? Nàng chỉ cần phân tích rõ lợi hại, ta chưa chắc sẽ không chịu buông tay. Cớ gì phải khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức này?”

Ta đáp bằng giọng bình thản: “Thế thì để ta hỏi lại một câu – khi nói chuyện với Lan Đình, Hầu gia cảm thấy dễ dàng không?”

Tạ Chấn Thanh cứng họng, vẻ mặt như bị ta đoán trúng tim đen.

Ta tiếp lời, vẫn thong thả: “Ta và Hầu gia trò chuyện, cũng mệt mỏi chẳng kém. Hầu gia có cách nghĩ của riêng mình, ta không thể thay đổi, cũng không muốn thay đổi. Chuyện hôm nay là kết quả của những gì Hầu gia đã gieo từ trước – Hầu gia cũng nên học cách chấp nhận hậu quả do chính mình gây ra đi.”

Tạ Chấn Thanh im lặng, đặt tờ thư hòa ly đã nộp tại nha môn xuống, rồi quay người bước đi,.

Đi được vài bước, hắn lại quay đầu, vẻ mặt đầy hoang mang:

“Ta vẫn không hiểu…sao nàng nhất định phải hòa ly với ta, chẳng lẽ… chỉ vì chuyện ta nạp thiếp?”

Nhìn hắn như vậy, rõ ràng là thật sự không hiểu nổi lý do.

Nể tình hắn là cha ruột của Lan Đình, ta còn phải cùng hắn bàn chuyện thăm nom con sau này – vậy nên ta cũng không ngại nói cho hắn rõ ràng một lần.

“Hầu gia muốn nói chuyện nghiêm túc với ta sao?”

Hắn gật đầu.

“Vậy ta có một điều kiện – khi nói chuyện với ta, không được dùng giọng điệu chất vấn. Nếu ngài làm được, ta sẽ nói.”

“Hôm nay nhiều chuyện xảy ra, ta có chút cảm xúc. Cũng chỉ hôm nay mới muốn tâm sự. Qua hôm nay, e rằng ta chẳng còn hứng thú để nói gì nữa, chắc Hầu gia cũng vậy.”

Tạ Chấn Thanh lập tức đồng ý.

Bọn nha hoàn nhanh chóng dọn bàn, rót trà rồi lui ra.

Trên trời mây bay lững lờ, bên bàn trà, khói nhẹ bốc lên.

Cảm xúc như con thuyền nhỏ chập chờn trên mặt nước – vừa ung dung, vừa tiềm ẩn bất trắc.

Ta nhấp một ngụm trà rồi hỏi:

“Hầu gia, vì sao đã cưới thê tử rồi còn phải nạp thiếp?”

Tạ Chấn Thanh cau mày:

“Quả nhiên nàng vẫn để bụng chuyện này. Nhưng trong kinh thành này, có nhà quyền quý nào mà không như vậy? Cớ gì ta không thể?”

Ta đặt chén trà xuống, lập tức đứng dậy rời đi.

Tạ Chấn Thanh quýnh lên, ngăn ta lại:

“Ta sai rồi! Cho ta thêm một cơ hội… Ta nhất thời chưa sửa được thói cũ…”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Hầu gia, ta muốn hòa ly…không chỉ vì chuyện thiếp thất, mà vì ta biết rõ nếu tiếp tục sống với ngài, đời ta sẽ như thế nào.”

Loading...