“Dĩ nhiên là hài lòng. Nhi tử của ta có tình có nghĩa, trung dũng bảo vệ mẫu thân. Dẫu biết Hầu gia quyền cao chức trọng, vẫn dám vì ta mà dũng cảm đứng ra. Một đứa trẻ có cốt cách cương nghị như thế, ta yêu quý còn chẳng hết. Hầu gia, chẳng lẽ ngài lại không vừa lòng?”
“Nó bất hiếu!!”
“Ấy là vì Hầu gia làm sai. Nếu ngài sớm đồng ý hoà ly, há lại có chuyện hôm nay?”
Tạ Chấn Thanh gần như phát điên, đập bàn gầm lên:
“Năm xưa khi ta còn là tiểu tướng, ngươi khóc lóc cầu xin theo ta. Giờ ta đã là Hầu gia, ngươi lại đòi hoà ly? Cho dù có phải ly cũng là ta viết hưu thư mới đúng!!”
Ánh mắt ta tối lại.
Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.
“Đã vậy, ta và Hầu gia không còn gì để nói nữa rồi.”
Tạ Chấn Thanh tức đến độ đi tới đi lui trong phòng.
“Ngươi nói đi! Vì sao không nói với ta? Chúng ta đều xuất thân bần hàn, chẳng lẽ ngươi cũng khinh ta? Ngoài kia ta bị người đời khinh rẻ, trở về nhà còn bị ngươi làm khó dễ? Ta thấy ngươi đúng là rỗi hơi quá mức! Ở đây mà ngẫm lại cho kỹ đi!”
Nói đoạn, hắn nhốt ta và Tạ Lan Đình vào từ đường.
Nói ra thì buồn cười, nhà họ Tạ vốn bần hàn, làm gì có từ đường. Căn từ đường này vốn là do Hoàng thượng ban cho, ta lại là người bỏ tiền ra sửa sang.
Ta mở ngăn bàn, rút ra một cây thước, lạnh giọng nói:
“Đưa tay ra.”
Tạ Lan Đình hoảng hốt, vành mắt đỏ hoe, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, đưa tay ra.
Ta gõ một cái lên mu bàn tay hắn.
“Con biết hôm nay mình sai ở đâu không?”
“Con không nên tự ý cưỡi ngựa đến tìm phụ thân.”
“Trả lời sai, nói lại.” Ta lại gõ thêm một cái.
“Con không nên bất hiếu với phụ thân.”
“Vẫn sai.” Ta lại gõ lên cái đầu gỗ của hắn.
Tạ Lan Đình bối rối, có lẽ đã có câu trả lời trong lòng, nhưng không dám chắc, chỉ đành ngẩng mắt nhìn ta, ánh mắt đầy do dự.
Ta đặt thước xuống, hai tay nắm lấy vai hắn, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt, không cho hắn né tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-17.html.]
“Hôm nay con sai hai chuyện. Nhưng điều khiến ta giận nhất, chính là việc con đem mạng sống của mình ra để uy h.i.ế.p phụ thân. Ta chỉ từng dạy con tự trọng, chưa từng dạy con tự hạ thấp mình. Con cho rằng một mạng người có thể đổi lại công bằng trên đời sao? May mắn là hôm nay con chưa thành công. Nếu mai sau lại gặp chuyện không như ý, chẳng lẽ con lại dùng mạng để thử lòng người khác? Tạ Lan Đình, chuyện này khiến ta vô cùng thất vọng!”
Trong nguyên tác, hắn cố tình bày kế khiến bản thân và nam chính cùng rơi vào cảnh nguy hiểm, muốn xem nữ chính sẽ chọn ai.
Kết quả, nữ chính tình cờ gặp được nam chính trước, hoàn toàn không biết hắn cũng gặp nạn.
Hắn không chịu nói rõ, cứ nghĩ mình bị bỏ rơi nên bắt đầu “hắc hóa”, quay sang thù hận nam chính, rồi nhốt nữ chính lại. Tỏ ra như thể cả thiên hạ đều có lỗi với hắn.
Mà thói xấu này, ta phải bắt hắn sửa cho bằng được.
Lúc này, Tạ Lan Đình rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Mẫu thân, con chỉ muốn giúp người…”
Ta liền nói cho hắn biết điều thứ hai mà ta muốn dạy:
“Con không thể tuỳ tiện thay ta đưa ra quyết định. Con gánh không nổi vận mệnh của ta. Ta là người lớn, là chủ thể của câu chuyện này, ta sẽ tự giải quyết vấn đề của mình. Ta có nhiều cách hơn con tưởng. Nếu cần con giúp, ta sẽ chủ động tìm đến, chứ không phải đợi con thay ta làm tất cả.”
“Con gặp được ta – một người tốt – nên khi con thay ta quyết định, ta cảm ơn.”
“Nhưng nếu con gặp phải người xấu, con liều mình xông pha giúp họ, khi có lợi thì chẳng liên quan đến con, nhưng nếu xảy ra chuyện xấu, người ta không những không biết ơn, mà còn quay lại trách con tự ý quyết định. Hậu quả đó, con gánh nổi không?”
“Việc duy nhất con cần làm là sống cho tốt cuộc đời của mình, làm chủ vận mệnh của mình, tích lũy thật nhiều vốn liếng để mặc cả với cuộc đời. Chứ đừng để bản thân không có gì trong tay, đến lúc gặp chuyện chỉ còn biết lấy mạng ra cược.”
Tạ Lan Đình dùng tính mạng mình để ép phụ thân ký hưu thư, bởi vì ngoài mạng sống ra, hắn chẳng còn gì cả.
Nhưng một người trước khi “ngồi vào bàn cược”, thì thứ cần có nhất chính là những quân bài trong tay – càng nhiều càng tốt – và giữ lại một con bài tủ. Nếu không có gì cả, thì đừng lên bàn cược.
Tự tiện bước vào một ván cược khi tay trắng, ấy là tâm lý của kẻ đánh bạc – chỉ biết trông chờ vận may. Mà như vậy, làm sao có thể thắng?
Ta hỏi Tạ Lan Đình:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hiểu ra lỗi rồi chứ?”
Hắn nghiêm túc gật đầu:
“Con biết sai rồi.”
“Vậy thì đứng vào góc tường, lặp lại lời ta vừa nói năm mươi lần, đến khi nào khắc sâu trong lòng mới thôi.”
Tạ Lan Đình ngoan ngoãn đi úp mặt vào tường để tự kiểm điểm.
Ta kéo một cái bàn lớn ra, biến thành một chiếc giường, rồi từ tủ dưới bàn lôi ra hai bộ chăn đệm trải lên, sau đó lấy mấy hũ đồ ăn vặt – nào hạt tùng, hạt dưa – vừa ăn vừa nghĩ, sáng giờ chưa ăn gì, giờ đói thật.
Tạ Lan Đình nghe có tiếng động, quay lại nhìn ta, ánh mắt như không thể tin nổi.
“Con học thuộc xong rồi à? Học xong thì lại đây ăn.”