Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:41:37
Lượt xem: 2,788

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người kia như bừng tỉnh, vội vàng đứng khựng lại, cố nặn ra một nụ cười.

“Tạ ca ca, muội sẽ đợi huynh ở đây.”

Nàng ta cất giọng nhẹ nhàng, dịu dàng như nước.

Tạ Chấn Thanh hơi đỏ mặt, vẻ mặt như có chút hưởng thụ, nhưng rất nhanh đã liếc ta một cái sắc lẻm — rõ ràng vẫn còn để bụng chuyện ta vừa bảo hắn “nổi giận trông thật xấu xí”.

Ta: “…”

Không thể ngờ được, ta xuyên sách vào thế giới này, lại rút trúng cái kịch bản “Tướng quân mang nữ nhân về phủ”.

Tiếc là — ta không muốn nhập vai.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta và Tạ Chấn Thanh ngồi xuống nói chuyện trong một cái đình nhỏ.

Ta không chọn ngồi trong phòng.

Không gian kín khiến người ta khó thở, mà nơi thoáng đãng thế này thì dễ nói chuyện hơn.

Tạ Chấn Thanh đưa mắt nhìn quanh, ban đầu cau mày, sau đó dần dần giãn nét mặt.

Hắn đã nhận ra — Hầu phủ thay đổi rất nhiều.

Hồi mới được ban phủ, nơi này gần như đổ nát.

Theo tài lực ban đầu của Hầu phủ, chỉ miễn cưỡng sửa sang được chút đỉnh.

Nhưng giờ…

Là ta bỏ tiền ra chỉnh trang lại toàn bộ: thuê người thiết kế, quy hoạch, cải tạo từ trong ra ngoài.

Ban đầu ta nghĩ đơn giản thôi — dù gì cũng đang sống ở đây, ở bao lâu không biết, nhưng sống ở đâu thì cũng phải sống cho tử tế, cho dễ chịu.

Quan trọng hơn là: ta để hai đứa nhỏ cùng tham gia.

Từ chọn bản vẽ, thiết kế, tính toán giá vật liệu, mời thợ, giám sát công trình…

Hai đứa nhỏ chạy theo ta suốt quá trình, vừa học vừa làm.

Chúng dần biết được quy trình sửa nhà, biết cách tính toán chi tiêu, nắm được giá cả vật liệu, thậm chí còn biết mặc cả không thua gì người lớn.

Cuộc sống của bọn nhỏ nhờ đó mà tiến bộ rõ rệt.

Đó là thứ kiến thức thực tế mà sách vở không thể dạy.

Với ta, như vậy rất đáng giá.

Tạ Chấn Thanh chắc vừa được Hoàng đế ban thưởng, nên vẫn còn đắc ý đầy người.

Giọng nói của hắn lạnh lẽo, mang theo thái độ ta đã nhìn thấu ngươi, tự cho mình là đúng:

“Nàng đừng có giận dỗi với ta nữa. Hồi trước chính nàng cầu xin làm kế thất của ta. Nay ta công thành danh toại, sao nàng lại cam lòng buông tay?”

“Nhưng yên tâm, ta sẽ không giáng nàng làm thiếp, để nàng khỏi mất mặt.”

“Tuy nhiên từ nay về sau, nàng không được phép làm mấy chuyện đó nữa. Tất cả cửa hàng, sản nghiệp. đều phải giao cho quản sự xử lý. Nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong phủ, làm một vị phu nhân an phận, không được ra ngoài lộ diện.”

“Còn vị cô nương ta đưa về tên là Cố thị, là con của một người lính dưới quyền ta. Ta sẽ nạp nàng làm quý thiếp. Nàng lo thu xếp để đưa nàng ta vào phủ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-14.html.]

Từng câu, từng chữ — đều là mệnh lệnh.

Ta không rõ giữa hắn và nguyên chủ đã quen nhau thế nào.

Cũng chẳng biết họ đã từng “chung chăn gối” hay chưa.

Ta không có ký ức của nguyên chủ — nhưng chuyện đó giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Ta chỉ bình tĩnh lên tiếng:

“Hầu gia, trước khi bàn những chuyện đó…ngài có muốn nghe về chuyện của Lan Đình trước không?”

Tạ Chấn Thanh lạnh lùng nói:

“Trong thư nàng đã kể rõ, đúng là đệ đệ ta sai.”

“Nhưng… chuyện trong nhà thì không nên để người ngoài biết.”

“Nàng lại làm rùm beng lên khiến đệ ấy không còn mặt mũi ở quê nhà, ta cũng mất luôn thể diện để quay về. Việc này, là nàng làm sai.”

“Đáng ra nàng có thể xử lý âm thầm, lại cố tình làm to chuyện, cho người ta bàn tán.”

“Nàng xuất thân nghèo hèn, không hiểu quy củ lúc xử sự, sau này… chuyện như vậy, cứ để Cố cô nương dạy nàng.”

Hắn nhìn ta từ trên xuống, ánh mắt đầy khinh thường.

Không những đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, mà còn định dạy dỗ ta, biến ta thành một người vợ chỉ biết gật đầu nghe lệnh, không có chút tự tôn.

Ta nghĩ thầm:

Tạ Lan Đình trong nguyên tác sao không đập c.h.ế.t tên cha ruột này đi cho rồi?

Ta không thèm đôi co, chỉ nói:

“Nếu vậy, ta không còn gì để nói với Hầu gia nữa.”

“Chúng ta hòa ly đi.”

“Ta sẽ không giữ danh Hầu phu nhân để khiến Hầu gia mất mặt.”

Ta gọi nha hoàn mang giấy bút tới, cầm bút viết luôn một tờ hòa ly thư.

Tờ này là do ta nhờ Chu tiên sinh soạn giúp.

Dù ta đã học viết chữ, nhưng văn ngôn cổ thì vẫn là thử thách lớn, ta đã học thuộc để phòng tình huống như hôm nay.

Chu tiên sinh lúc đó còn tưởng mình nghe nhầm.

Sau khi xác nhận lại, ông chỉ có thể nhìn ta bằng ánh mắt kính phục.

Là một người đọc sách, ông nể trọng những ai dám sống theo lý tưởng, không ham quyền quý.

Nhưng thật ra… ta đâu có cao cả gì — ta chỉ muốn sống cho dễ chịu mà thôi.

Ta xuyên vào truyện, sớm đã biết nhà họ Tạ chẳng phải nơi tốt lành gì.

Tuy không muốn phán xét sớm, nhưng hôm nay gặp mặt rồi, ta thất vọng thật sự.

Ta từng nghĩ Tạ Chấn Thanh là một đại Tướng quân đầu đội trời chân đạp đất — chỉ là không hiểu chuyện hậu viện.

Nhưng giờ ta nhìn ra rồi: hắn là kẻ cố chấp, tự mãn, kiêu căng mà thiển cận.

Loading...