Xuyên Sách Vào Vai Kế Mẫu Của Nam Phụ Si Tình - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-04-08 12:41:09
Lượt xem: 3,613

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta ngẩng đầu, chỉ lên trời.

Trưởng thôn tròn mắt, mặt mũi sáng bừng, như thể vừa tưởng tượng ra cảnh sau này có người trong làng làm Quý phi, được Vua sủng ái, hồi hương rải tiền miễn thuế ba năm.

“Phu nhân suy nghĩ thật chu toàn! Việc này ta nhất định thu xếp ổn thỏa.”

“Chỉ e vẫn có người sẽ phản đối.” Ta đáp.

“Phu nhân cứ yên tâm! Giao chuyện này cho ta, ai dám cản ta, ta có cách trị!”

Thế là ta yên tâm.

Ở thời đại này, trưởng thôn nắm quyền rất lớn: từ giao thiệp với quan trên, nộp thuế, điều dân, tu sửa đường xá… đến chuyện trong làng có tang sự, tranh chấp, kết hôn, sinh nở… đều phải do ông ta đứng ra.

Chỉ cần ông ta lo chu toàn, thì ta bỏ tiền cũng thấy đáng.

Việc xong, ta dẫn theo hai đứa nhỏ lên xe ngựa, từ từ quay về.

Trên đường đi, dân làng kéo ra tiễn đưa rất đông.

Có người nói ta là Phật sống, khen Vương đại phu y thuật như thần, gọi Tạ Lan Đình là trời sinh mệnh phú quý, nói Nhị Nha là có phúc lớn.

Thiên hạ luôn miệng bàn luận.

Lời có lợi cho ta là lời tốt, lời bất lợi là lời xấu.

Thế nên, có thể nghe, nhưng không cần bận tâm.

Ta mỉm cười từ biệt, ánh mắt lướt qua đám đông, chạm phải ánh nhìn đầy hối hận của phu thê Tạ Nhị.

Họ đã nghe tin ta bỏ tiền xây học đường.

Lúc này mới thật sự hối tiếc.

Chắc trong lòng họ đang nghĩ: “Nếu lúc trước mình đối xử tử tế với Tạ Lan Đình, có lẽ khoản tiền kia sẽ thuộc về mình.”

Nhưng trên đời này, làm gì có thuốc hối hận.

Việc đã qua rồi, vết thương vẫn cứ tồn tại mãi.

Trên xe trở về, Tạ Lan Đình ngồi bên cạnh ta, vẻ mặt không yên.

“Xây học đường… chắc tốn rất nhiều tiền, phải không ạ?”

“Đúng vậy. Cho nên sau này chúng ta phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền.”

Tạ Lan Đình gật đầu nghiêm túc:

“Con sẽ tiết kiệm ăn uống!”

Ta phì cười, tranh thủ dạy luôn bài học tài chính đầu đời:

“Thế con định tiết kiệm thế nào nào?”

Hắn nghiêm túc kể: sẽ ăn ít đi, chặt củi, đốt than, hái nấm, đặt bẫy bắt thú, có thể học thêm hái thuốc… Tất cả đều đem bán lấy tiền.

Nhị Nha nãy giờ còn lặng lẽ lau nước mắt, giờ cũng xen vào nhỏ nhẹ:

“Con sẽ nấu cơm, đun nước, rửa nồi, nhổ cỏ, bón phân…”

Hai đứa nhỏ thiệt là giỏi giang, biết san sẻ — đúng là hai tiểu bảo bối đáng yêu, xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp sau này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-vao-vai-ke-mau-cua-nam-phu-si-tinh/chuong-10.html.]

Ta bật cười:

“Các con đáng yêu quá, biết nghĩ cho ta, ta cảm động lắm. Nhưng mà những việc đó, người hầu trong Hầu phủ ai cũng làm được. Nếu các con giành làm thì lại vô tình làm mất chén cơm của người ta, họ sẽ thấy bất an đấy.”

“Ta cũng không muốn các con phải tiết kiệm quá mức.”

“Trẻ con phải được ăn no, ngủ kỹ, mới lớn lên mạnh khỏe được.”

“Sau khi về phủ, các con phải đến học đường, sẽ không còn thời gian làm mấy việc lặt vặt đó. Bây giờ nhiệm vụ của các con là ăn ngon, ngủ đủ, không bị bệnh — vậy là đã giúp ta rồi.”

“Từ nay, mỗi tháng ta sẽ cho các con tiền tiêu riêng, dạy các con cách tiêu tiền. Sau này nữa, ta sẽ dạy các con cách kiếm tiền.”

“Chúng ta cứ từ từ mà học — không cần vội, ngày tốt lành đang chờ ở phía trước.”

Về đến Hầu phủ, ta lập tức sắp xếp bốn việc:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Việc thứ nhất:

Bảo quản gia viết một phong thư gửi cho phụ thân của Tạ Lan Đình, kể rành rẽ từng chuyện hắn bị ngược đãi khi ở nhà Tạ Nhị.

Chuyện gì cũng phải nhanh tay “kể trước”, để sau này không ai có thể vu oan giá họa cho ta.

Việc thứ hai:

Ta đổi tên cho Nhị Nha thành Tạ Vi Hiền, tạm thời cho con bé ở cùng ta.

Chờ nó lớn thêm chút nữa, sẽ dọn sang viện phía Tây ở riêng.

Việc thứ ba:

Bảo tổng quản kiểm kê lại toàn bộ sổ sách chi tiêu trong phủ.

Ta muốn biết tiền của Hầu phủ rốt cuộc đổ vào những đâu, còn liệu mà bớt chỗ thừa, tăng chỗ thiếu.

Việc thứ tư:

Giúp Tạ Lan Đình và Tạ Vi Hiền tìm học đường để bắt đầu đi học.

Tạ gia vì quân công mà được phong Hầu, ở kinh thành không có thế lực vững chắc.

Con cái muốn đi học, chỉ có thể đến trường tư của các thế gia để học vỡ lòng.

Tạ Lan Đình thì đã lớn, lại mới bắt đầu đi học, chắc chắn sẽ bị để ý, thậm chí là bị phân biệt đối xử.

Nhưng trước mắt, chưa có lựa chọn tốt hơn.

Trong nguyên tác, tác giả không nói rõ hắn đã vào học bằng cách nào, nhưng ta cảm giác hắn chắc chắn từng trải qua giai đoạn học hành không mấy vui vẻ.

Rõ ràng hắn có đủ hào quang của nhân vật chính:

Xuất thân cao quý, thiên phú vượt trội, diện mạo nổi bật.

Nhưng tất cả những thứ đó chỉ để tạo ra một nhân vật “xứng tầm” với nam chính — đóng vai trò “cản trở” tình cảm giữa nam nữ chính.

Tác giả mô tả chi tiết nỗi khổ của hắn, nhưng quá trình trưởng thành thì lại lướt qua như không.

Hạnh phúc thì nhỏ giọt, mà vết thương thì chí mạng.

Nếu có thể, ta muốn cho hắn một cơ hội khác — một con đường học vấn đúng nghĩa.

Loading...