[Nhìn Noãn Noãn bé nhỏ, đôi mắt xinh đẹp sưng húp lên như quả óc chó, ngủ cũng không yên giấc, người mẹ này còn là con người không?]
[Noãn Noãn như vậy, không biết Tiểu Vũ thế nào? Có ngủ được không?]
[Đi rồi còn quay lại gây chuyện, không biết sẽ gây tổn thương thế nào cho lòng trẻ con sao, nghĩ lại mà mình thấy tức, biết thế lúc đó đã đánh cô ta rồi.]
[…]
Chu Cận Xuyên bên cạnh lặng lẽ nhìn Diệp Tiểu Vũ, ừ, đã ngủ rồi.
Chỉ có điều không ngủ yên.
Bàn tay nhỏ luôn nắm chặt áo anh, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
May là cậu bé không nghe thấy tiếng lòng của Tô Ý, nếu không sẽ bị đánh thức.
Chu Cận Xuyên vừa nghe tiếng chửi bới bên cạnh, vừa vỗ nhẹ lên lưng Tiểu Vũ.
Mãi đến nửa đêm, tiếng chửi mới dần lắng xuống, Tiểu Vũ cũng ngủ say.
Chu Cận Xuyên mới lặng lẽ rời khỏi khu đại viện.
Trước khi đi vì không yên tâm, nên anh khóa cửa từ bên ngoài.
Vội vã về phòng chợp mắt một lúc, trời vừa sáng lại quay lại mở cửa, tiện thể mang theo bữa sáng.
Tô Ý chửi mắng cả đêm, sáng dậy vẫn còn mơ màng.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, bước ra nhìn, quầng thâm mắt của Chu Cận Xuyên còn rõ hơn cô.
“Đoàn trưởng Chu, sao anh dậy sớm vậy?”
Chu Cận Xuyên cười khổ: “Hôm qua lúc đi tôi khóa cửa bên ngoài, sợ mọi người cần ra ngoài nên dậy sớm đến đây, tôi mang theo bữa sáng này, ăn chút đi.”
Trong lúc ăn sáng, Chu Cận Xuyên nói với ba người về kế hoạch mà mình đã nghĩ ra tối qua.
Anh cũng muốn để hai đứa trẻ yên tâm hơn.
"Chú định tìm cách nhận nuôi Noãn Noãn và Tiểu Vũ, hai đứa có đồng ý không?"
"Cái gì?"
"Thật sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-94.html.]
Nghe thấy Chu Cận Xuyên nói muốn nhận nuôi mình và Noãn Noãn, Diệp Tiểu Vũ lập tức lộ vẻ vui mừng.
Như vậy thì người phụ nữ kia sẽ không còn cơ hội đến tranh giành Noãn Noãn nữa.
Diệp Noãn Noãn tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy anh trai vui vẻ thì cũng biết là chuyện tốt.
Phản ứng đầu tiên của Tô Ý là một người đàn ông độc thân cũng có thể nhận nuôi con sao?
Nhưng nghĩ lại, đây mới là năm 1980, luật nhận nuôi vẫn chưa được thực thi.
Thủ tục nhận nuôi có lẽ không quá khắt khe.
Nhưng người nhà họ Chu ở thủ đô có đồng ý không?
Chu Cận Xuyên với tư cách là một đoàn trưởng đầy tiềm năng, liệu quân đội có dễ dàng chấp thuận không?
Nghĩ đến đây, Tô Y liên thăng thần hỏi.
Chu Cận Xuyên gật đầu: “Cô nói đúng, sẽ gặp phải một số khó khăn, nhưng tôi tin chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết."
Tô Ý suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu chuyển sang tên của tôi thì có nhanh hơn không?"
DTV
Chu Cận Xuyên giật mình, không ngờ cô lại quan tâm đến hai đứa trẻ đến mức này.
Ba của bọn trẻ là anh em với anh, dù vì tình anh em, anh cũng sẽ cố gắng hết sức.
Nhưng Tô Ý thì không hề có quan hệ gì với hai đứa trẻ.
Thực ra Tô Ý cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng cách nào đơn giản và nhanh chóng hơn.
Hơn nữa cô một mình xuyên không đến thế giới này, không có người thân nào, có thêm hai đứa trẻ cũng coi như có người thân thực sự.
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn nghe nói có thể chuyển sang tên của Tô Ý, dường như còn phấn khích hơn vừa rồi.
Chu Cận Xuyên nhìn thấy cảnh đó, chỉ biết lắc đầu cười khổ, thầm trách lũ nhóc vô ơn.
Bao lâu nay anh chăm sóc còn không bằng Tô Ý ở chỗ này chỉ trong vài tháng.
Sau đó, anh quay đầu lại nhìn Tô Ý, thấy cô còn vui mừng hơn cả hai đứa trẻ: “Anh nói xem, có phải là nhanh hơn và đơn giản hơn không?"
Chu Cận Xuyên bất đắc dĩ gật đầu: “Có đơn giản hơn, nhưng hộ khẩu của cô vẫn ở nông thôn, cần phải chuyển hộ khẩu trước."
Tô Ý chợt hiểu ra, đúng vậy, chắc chắn những người đó sẽ không dễ dàng đồng ý!
Nếu nhân cơ hội này chuyển hộ khẩu của mình ra khỏi nông thôn thì cũng coi như cô được lợi.