Nhìn cô  đối xử như  với Tiểu Vũ, Tô Ý như thấy  ngày bé.
Dù là cô ở kiếp   chủ nhân cơ thể  ở kiếp , đều  gia đình ghẻ lạnh từ nhỏ, đánh mắng là chuyện thường ngày.
Cùng là một loại   với khuôn mặt như .
Trong mắt Tô Ý lộ rõ sự căm hận, đầu ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.
Chỉ cần cô dùng thêm chút sức, cằm  phụ nữ  sẽ  trật khớp.
Khi Tô Ý đang d.a.o động giữa lý trí và sự điên cuồng, tiếng bước chân quen thuộc vang lên mở cửa, kéo cô về thực tại một chút.
“Tô Ý! Dừng tay!”
Chu Cận Xuyên xuyên qua đám đông, bước nhanh đến  mặt Tô Ý.
Anh đưa tay : “Cô qua đây .”
Tô Ý ngơ ngác  : “Đoàn trưởng Chu,  đến ?”
DTV
Chu Cận Xuyên gật đầu một tiếng,  đó kéo tay cô
Người phụ nữ   đất thấy Chu Cận Xuyên đến,  định kêu lên, liền  ánh mắt của   sợ đến mức im lặng.
Khi Tô Ý đưa Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn   định một bên, Chu Cận Xuyên   phụ nữ  đất, lạnh lùng hỏi: “Nếu  lấy tiền bỏ chạy , tại   trở về?”
Người phụ nữ lau nước mắt: “Đoàn trưởng Chu, chuyện lúc đó là do   nỗi khổ riêng,  quan tâm    tin  , nhưng trong lòng  cũng  nỡ bỏ hai đứa trẻ.”
“Bây giờ    định ở thành phố, điều kiện sống  hơn một chút,  nghĩ Noãn Noãn còn quá nhỏ,    bên cạnh  , nên   đón con bé lên thành phố.”
Mọi   ,  kiềm  phản ứng: “Đừng  dối nữa! Cô  nỗi khổ gì, nếu thật sự  nỡ bỏ hai đứa bé,   một đồng cũng  để  cho hai đứa?”
" đấy, chúng  đều nhớ rõ, nhiều năm như  cũng  từng thấy cô trở ! Đừng  tưởng ai cũng đều là đồ đần!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-92.html.]
Chu Cận Xuyên nhíu mày: “Nếu cô   chịu  thật,  chúng  sẽ tự  điều tra.”
Người phụ nữ  thấy Chu Cận Xuyên định gọi điện thoại, lập tức   sự thật.
Hóa ,  khi cầm tiền bỏ trốn, cô   tìm  một  đàn ông tái hôn.
Sau khi tái hôn, cô   sinh thêm một đứa con, nhưng mãi  thể mang thai.
Thêm  đó,  đàn ông    con trai, nên cô  mới  đón Diệp Noãn Noãn về  bạn.
Còn về Diệp Tiểu Vũ, chồng cô   chịu nhận nuôi, cô  cũng đành bó tay.
Diệp Tiểu Vũ      những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu bình thản nhất,  kìm  nước mắt  chảy dài.
Diệp Noãn Noãn bên cạnh cũng đau lòng  theo,    lau nước mắt cho Diệp Tiểu Vũ.
“Anh đừng , Noãn Noãn sẽ    cả.”
Tô Ý lúc  cũng  tỉnh táo   cơn giận dữ ban nãy.
Cô  dậy  với  phụ nữ : “Cô  là  của hai đứa trẻ, bây giờ cuộc sống  hơn  đón con về   thể hiểu, nhưng Diệp Tiểu Vũ cũng là con trai ruột của cô, nếu  đón thì  đón cả hai đứa về.”
Diệp Tiểu Vũ  Tô Ý  , trái tim bỗng treo ngược lên.
Người phụ nữ  cũng sững sờ một lúc, đôi mắt đảo quanh như đang suy nghĩ điều gì.
Tô Ý thấy  liền tiếp tục : “Đón về  tuyệt đối    tổn thương hai đứa trẻ, dù  chúng cũng là con của liệt sĩ, nếu  bắt nạt  thể  báo cáo bất cứ lúc nào, tội thêm một bậc.”
“Còn việc bỏ rơi con, cô đừng nghĩ đến, đó cũng là phạm pháp, chúng  sẽ định kỳ đến kiểm tra tình hình của bọn trẻ.”
Người phụ nữ  nhếch môi, dường như đánh tan ý định gì đó.
“   ,  thực sự  thể một lúc đón cả hai đứa trẻ, nếu  , để Diệp Tiểu Vũ về quê tìm  nhà họ Diệp, chú bác và cô dì của nó đều ở đó.”
Tô Ý hừ lạnh một tiếng: “Là  của bọn trẻ mà cô còn  chịu nuôi, còn trông chờ  chú bác và cô dì của bọn trẻ ?”