Tô Ý chen qua đám đông, liền thấy trong sân có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi vải mỏng và đeo đồng hồ, trông không giống người có cuộc sống khó khăn.
Cô ta đang ôm Diệp Noãn Noãn đang khóc không ngừng, định bước ra ngoài.
Diệp Tiểu Vũ thì ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô ta không buông, nghiến răng làm ra vẻ mặt dữ dằn nhất.
Nhưng nước mắt đã rơi đầy mặt.
Thấy hai đứa trẻ khóc như vậy, lòng Tô Ý đau nhói, vội gọi lớn: “Tiểu Vũ, Noãn Noãn!”
Diệp Noãn Noãn vừa thấy Tô Ý đến, liền vùng thoát khỏi vòng tay của người phụ nữ đó.
Cô bé nhanh chóng chạy đến chỗ Tô Ý: “Chị Tô, em không muốn đi!”
Diệp Tiểu Vũ nhân cơ hội cắn mạnh vào chân cô ta, sau đó nhanh chóng lấy một viên gạch từ bên cạnh vườn rau.
“Nếu bà muốn mang Noãn Noãn đi, thì đập c.h.ế.t tôi trước!”
Người phụ nữ bị cắn đau, nghiến răng tát mạnh vào mặt Diệp Tiểu Vũ: “Con là anh trai! Em gái có nơi tốt con nên vui cho nó mới đúng chứ!”
Nói xong, cô ta nhận ra đánh con trước mặt mọi người là không đúng, liền dịu giọng an ủi: “Mẹ hứa với con, sau khi đưa em đi sẽ chăm sóc tốt cho em, không để em phải khổ.”
“Con là cháu nhà họ Diệp, người nhà họ Diệp không quan tâm con, mẹ cũng không có cách nào, mẹ có nỗi khổ riêng.”
Diệp Tiểu Vũ bị đánh có chút sững sờ, thấy cô ta dù nói những lời ngọt ngào nhưng trong mắt đầy lạnh lùng.
Không còn là người mẹ trong trí nhớ của cậu bé nữa.
Trước đây, mặc dù người lớn an ủi rằng mẹ cậu bé có việc phải đi xa.
Nhưng những đứa trẻ trong đại viện và dì Lưu - người chăm sóc cậu bé và Noãn Noãn đã sớm cố tình nói cho cậu bé biết sự thật.
Noãn Noãn còn nhỏ chưa hiểu điều đó có ý nghĩa gì, nhưng trong lòng cậu bé rõ như gương.
Diệp Tiểu Vũ chỉ nghĩ đến việc nếu Noãn Noãn bị mang đi, cậu bé cũng không thể sống tiếp.
Thà cùng cô ta đồng quy vu tận còn hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Tiểu Vũ liền dồn hết sức lực nắm chặt viên gạch, định thừa cơ không ai chú ý đập vào đầu người phụ nữ đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-91.html.]
Tô Ý đã nhận ra điều không ổn, vội đưa Diệp Noãn Noãn vào vòng tay của chị Trịnh.
Sau đó nhanh chóng chạy về phía Diệp Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, không được làm vậy!”
Diệp Tiểu Vũ vừa giơ tay lên liền bị Tô Ý nắm chặt.
“Chị Tô, chị cũng nghĩ là em sai sao?”
Nhìn khuôn mặt đầy tức giận như con bò điên của Diệp Tiểu Vũ, mắt Tô Ý cũng đỏ hoe.
“Tiểu Vũ, có những người không xứng làm mẹ.”
“Nhưng nếu em đập viên gạch này xuống, cuộc đời em sẽ bị hủy! Vì một người như vậy không đáng!”
Toàn thân Diệp Tiểu Vũ run rẩy không ngừng: “Hủy thì hủy, nhưng em không thể để bà ta mang Noãn Noãn đi!”
“Vậy Noãn Noãn thì sao? Nếu em thực sự phạm lỗi, cả đời này Noãn Noãn sẽ không có anh trai chăm sóc nữa.”
Nghe đến đây, Diệp Tiểu Vũ mới tỉnh táo lại, lập tức ôm lấy Tô Ý òa khóc.
Tô Ý nhân cơ hội đó vội ném viên gạch trong tay cậu bé xuống.
Người phụ nữ vừa rồi cũng bị một phen sợ hãi.
Giờ phản ứng lại, cô ta liền hét lên trong sân: “Giết người rồi! Giết người rồi! Con trai muốn g.i.ế.c mẹ!”
Thấy viên gạch trong tay Diệp Tiểu Vũ đã bị ném đi, cô ta liền lao tới, định tát cậu bé thêm vài cái.
Tô Ý bảo vệ Diệp Tiểu Vũ phía sau mình, đối diện với người phụ nữ xông đến là một cú đá.
Một cú đá vẫn chưa thấy thỏa, Tô Ý xoay người cưỡi lên cô ta.
Một cái tát mạnh vào mặt cô ta: “Cái tát này là thay Tiểu Vũ trả lại cho cô!”
Người phụ nữ ăn đau, miệng chửi thề: “Con khốn này ở đâu ra, tôi quản con của mình, liên quan gì đến cô!”
DTV
Tô Ý cũng đã nổi điên, một tay nắm chặt hai tay cô ta, tay kia bóp cằm cô ta, không cho cô ta nói ra lời.
Từ nhỏ cô cũng đã lớn lên trong những trận đánh nhau, người phụ nữ này hoàn toàn không phải đối thủ của cô.