Tần Vân Phong thấy thế, tức giận định cãi lý với cô : “Đồng chí   chuyện  mà khó  thế—”
Lời còn   xong  khiến  phía  bất mãn.
“Người phía , rốt cuộc là  lấy đồ ăn  ? Không lấy thì  sang một bên , đừng  cản trở  khác ăn cơm!”
DTV
“ , hôm qua cũng là    mặt chúng , nếu  ngon thì   đến hàng ngày! Đừng    mất hứng!”
Bạch Nhược Lâm  thấy những lời chế giễu phía ,  nhịn  mà mắt đỏ hoe.
Mấy ngày  cô   mấy cô bạn trong đoàn văn công  món lạnh trong nhà ăn ngon,   trời nóng ăn  ngon miệng, nên cùng đến lấy thử.
Lúc đó thấy  hợp khẩu vị.
Vì  mấy ngày nay cô  đều theo các chị em đến đây.
Khó khăn lắm hôm nay Tần Vân Phong mới chủ động đến tìm cô , cô  vui vẻ rủ   cùng xếp hàng để lấy món lạnh.
Ai ngờ  gặp Tô Ý ở cửa sổ .
Rõ ràng mấy ngày   thấy bóng dáng cô !
Biết  là Tô Ý ở đây,  đánh c.h.ế.t côo  cũng  đến!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Lâm tức giận dậm chân định rời : “Không ăn nữa! Ai thích ăn thì ăn!”
Lời còn  dứt, Tần Vân Phong  kịp phản ứng  đưa hộp cơm : “Cho một phần!”
Bạch Nhược Lâm thấy thế, tức đến  còn tâm trạng ăn uống,  lóc chạy  khỏi nhà ăn.
Nhìn Tần Vân Phong do dự một lúc lâu mới  đuổi theo cô , Tô Ý  nhịn  mà thầm nghĩ trong lòng—— 
[Hai   khó khăn lắm mới đến  với ,  tình cảm trông  vẻ   lắm?]
[Theo lý thì  ngọt ngào bên , nước chảy thành sông  kết hôn mới đúng chứ?]
[Cuối năm Bạch Nhược Lâm sẽ trùng sinh, thời gian   dài  dài,  ngắn  ngắn, lỡ hai   gắn bó, chạy đến tìm Chu Cận Xuyên thì  ?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-89.html.]
Tiếng lòng của Tô Ý  xuất hiện, Chu Cận Xuyên  đến nhà ăn tìm hai đứa trẻ  khỏi khựng  bước chân.
Đã lâu     cô nhắc đến chuyện của hai  .
Hơn nữa lượng thông tin quá lớn! Bạch Nhược Lâm sẽ trùng sinh! Sau khi trùng sinh còn dính líu đến ?! Chuyện  thật là hoang đường!
Dù  thể hiểu , nhưng Chu Cận Xuyên theo bản năng cảm thấy lời của Tô Ý chắc chắn  phần đáng tin,  thể  đề phòng.
Trong lúc Chu Cận Xuyên đang trầm ngâm, Tô Ý   thấy .
“Đoàn trưởng Chu,  tự  đến ăn cơm ?”
Chu Cận Xuyên im lặng gật đầu.
Mặc dù Tô Ý cảm thấy   gì đó lạ lạ, nhưng cũng  nghĩ nhiều, vội vàng chỉ chỗ hai đứa trẻ: “Tiểu Vũ và Noãn Noãn sắp ăn xong ,    thử món lạnh ở cửa sổ của chúng  ?”
Chu Cận Xuyên gật đầu: “ qua xem hai đứa trẻ  .”
Chu Cận Xuyên  , Từ Tiểu Cần ở bên cạnh  nhỏ giọng  : “Hôm nay Đoàn trưởng Chu đến  gì? Chắc    thử món nguội của chúng  chứ? Hoặc là đến xem ai đó?”
Tô Ý thấy cô   đầy ẩn ý, vội vàng giải thích: “Nói linh tinh gì thế? Anh  đến để xem hai đứa trẻ.”
Nói , cô nhanh chóng lấy một phần hai vị, mang  nhà ăn.
Đặt  mặt Chu Cận Xuyên  hỏi: “Đoàn trưởng Chu,     giúp  lấy thêm món ở cửa sổ khác ?”
Chu Cận Xuyên  thức ăn  bàn, Tô Ý  lấy khá nhiều đồ ăn cho hai đứa trẻ, xem  cũng ăn  hết, liền lắc đầu : “Không cần , thế  là đủ .”
Tô Ý tiện tay lấy một hũ dưa chua từ bên cạnh : “Đây là  mang từ nhà đến, dưa chua  tự ,  thử xem.”
Chu Cận Xuyên gật đầu, dường như  vội ăn: “Hai     đến gây chuyện với cô ?”
Tô Ý  khẽ lắc đầu: “Không , họ đến lấy đồ ăn, đúng lúc gặp   bỏ  vì bực bội thôi.”
Chu Cận Xuyên khẽ gật đầu: “Vậy thì , nếu họ còn gây rắc rối cho cô, cô  thể  với .”
Tô Ý cũng  khách sáo mà đồng ý.