"Vậy  lái xe đưa em về nhà , chúng  cùng bàn bạc với ba   ."
"Được!"
Trước đây, Liêu Chính Dân  sống ở Hồng Kông  nhiều năm,  nên ông    còn xa lạ gì với các sản phẩm từ thịt lợn chế biến sẵn, vì , bàn bạc với ông  là điều hợp lý nhất lúc .
Quả nhiên, khi Tô Ý và Lâm Trạch Tây về đến nhà, kể  chuyện thư góp ý từ khách hàng của nhà máy thực phẩm.
Phản ứng đầu tiên của Liêu Chính Dân cũng là nghĩ đến việc  thịt lợn tươi bằng thịt lợn đóng hộp, nhưng ý tưởng của ông  là loại thịt hộp dùng để ăn trưa.
Tô Ý liền phản đối ngay và vẽ  hình dáng của cây xúc xích mà cô  từng ăn từ nhỏ .
"Loại   tiện lợi  rẻ,   định lượng cũng  đủ, một cây xúc xích là  đủ ăn kèm với một gói mì.
Hai  thấy thế nào?"
Liêu Chính Dân và Lâm Trạch Tây đều gật đầu liên tục: "Như  là  nhất."
Công tác suốt những năm qua, Tô Ý  quen với phong cách  việc nhanh gọn, quyết đoán.
Với sự đồng ý của hai , Tô Ý liền gấp rút tìm kiếm máy đóng gói xúc xích.
Sau khi tìm kiếm khắp nơi,  thể nào tìm  thiết  tương tự ở trong nước, cũng  ai  thể chế tạo theo yêu cầu.
Cuối cùng chỉ còn cách tìm mua máy đóng gói nhập khẩu từ nước ngoài về.
Việc liên lạc với nước ngoài  thuận tiện như ở trong nước, thông tin   minh bạch, nên  việc lập tức rơi  bế tắc.
 lúc Tô Ý đang bối rối thì bất ngờ  tin rằng thành phố Thượng Hải sắp tổ chức Hội chợ Triển lãm Quốc tế về Máy móc Thực phẩm.
Như tên gọi, hội chợ sẽ trưng bày những thiết  máy móc tiên tiến nhất của ngành thực phẩm từ khắp nơi  thế giới.
Chắc chắn sẽ  cả máy đóng gói xúc xích.
Nghe tin , Tô Ý  phấn khởi  hào hứng, liền gọi ngay Lâm Trạch Tây thu xếp thời gian, cùng cô  công tác ở Thượng Hải.
Thời gian xuất phát  định, nhưng Tô Ý vẫn luôn bận tâm chuyện ở nhà.
Từ khi sinh con, đây là  đầu tiên cô  công tác,  đầu tiên  xa hai đứa nhỏ quá một đêm.
Về phía gia đình thì ai cũng ủng hộ cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-879.html.]
"Con cứ yên tâm  lo chuyện công việc, ở nhà  nhiều  thế , chắc chắn sẽ chăm sóc  cho bọn trẻ!"
Có  nhà  chỗ dựa, Tô Ý cũng an lòng, chỉ lo lắng rằng hai đứa nhỏ sẽ  quen khi đêm đến mà  thấy .
May mắn là Chu Cận Xuyên thường xuyên chăm con, nên ban đêm   ở nhà thì  chuyện cũng sẽ đỡ hơn.
Đến sáng ngày xuất phát, Chu Cận Xuyên đặc biệt lái xe đưa hai   sân bay.
Lúc  khỏi nhà, Thần Thần và An An mỗi đứa  trong lòng ông bà nội.
Hai đứa nhỏ tưởng rằng  chỉ  , vui vẻ vẫy tay chào, miệng còn líu lo chào tạm biệt.
Tô Ý  qua gương chiếu hậu thấy hai đứa nhỏ vẫy tay, hốc mắt  khỏi đỏ lên.
Cô chợt nhận   khó nỡ rời xa nhất chính là cô, chứ   là hai đứa nhỏ.
Chu Cận Xuyên  đó   sách,  rằng đây là triệu chứng lo âu khi xa cách của  ,  nên suốt dọc đường,  luôn trò chuyện vui vẻ để giúp cô bớt căng thẳng.
Anh còn kể chi tiết kế hoạch chăm con của  trong hai ngày tới.
Anh hiểu rằng càng  rõ ràng cụ thể thì   sẽ càng an tâm.
Quả nhiên, khi đến sân bay, tâm trạng của Tô Ý  khá hơn nhiều.
DTV
"Những ngày  cảm ơn .
Em xong việc sẽ lập tức mua vé máy bay về ngay."
"Ừ,  cần vội, buổi tối  xong gọi cho , nhà   lo , em cứ yên tâm."
Lên máy bay, Tô Ý lập tức nhập ngay  chế độ  việc.
Cô cùng Lâm Trạch Tây xem qua tài liệu về máy đóng gói mà cô  thu thập từ nước ngoài.
Để tránh  lừa, cô  nắm vững thông tin  khi .
Khi xuống máy bay, hai  liền bắt xe đến ngay hội chợ.
Hôm nay là ngày đầu tiên của hội chợ, để tiết kiệm thời gian, hai   đến  một ngày.
May mắn là họ  mục tiêu rõ ràng, bước  hội chợ là đến thẳng khu trưng bày máy móc đóng gói.