Nhìn thấy hai  Lâm Lạp Bắc và Lâm Thư Thư nắm tay , ngón tay đan  , bọn họ   bằng ánh mắt ấm áp và hạnh phúc.
Tần Như Vân một  trốn ở trong góc  nhịn  lệ rơi đầy mặt.
Cô   chỉ ghen tị với Lâm Thư Thư  ưu ái một cách quang minh chính đại mà còn  thể ở bên cạnh  cô  thầm yêu nhiều năm như .
Lại ghen tị bọn họ  thể  nghiệp suôn sẻ, sẽ  một tương lai tươi sáng,  .
Mà điều đang chờ đợi cô  là lang thang ở nơi xa lạ với một tương lai mơ hồ,  chắc chắn.
Từ lúc nào, mấy  đều  cùng điểm xuất phát, điều kiện của cô  cũng  kém là bao nhưng hôm nay….
Nghĩ đến đây, Tần Như Vẫn cảm thấy hối hận.
Nếu ban đầu, cô    những chuyện  thì   mấy.
Cho dù  thể ở bên Lâm Lạp Bắc thì ít nhất gia đình cũng  thể ở  thủ đô,  công việc  định và vững chắc.
Tần Như Vân  hối hận  hâm mộ, nhưng cô    dám  , chỉ  thể trốn  trong góc chậm rãi quan sát.
Mãi cho đến khi  thấy Tô Ý ôm bụng to   bãi cỏ, cô  mới lấy hết can đảm bước tới.
Tô Ý lúc   chút mệt mỏi, liền tìm một chỗ râm mát dựa  gốc cây nghỉ ngơi,   bọn họ cách đó  xa đang chụp ảnh.
Khóe miệng cô  nhịn  .
Đang quan sát, cô chợt  thấy một  đang  về phía .
Tô Ý    thì thấy Tần Như Vân  tới nên lập tức  dậy, đang định gọi ai đó.
Tần Như Vân đột nhiên dừng : "Cô đừng gọi,  sẽ   tổn thương cô."
Nói xong, Tần Như Vân đàng hoàng  sang một bên, cúi đầu bấu ngón tay: " chỉ thuận đường ghé qua  thử, thấy cô ở đây,   chuyện  hỏi cô."
Tô Ý cảnh giác liếc  cô , thấy cô  quả thực   đổi  nhiều.
Sự kiêu hãnh sắc bén  đây   còn nữa.
Cả  cũng trở nên mất tự nhiên, nên bình tĩnh hỏi: "Cô  chuyện gì  hỏi ?"
Tần Như Vân vội vàng ngẩng đầu lên: "   bạn cùng lớp Lâm Lạp Bắc  Tết   thương,   hiện tại  khỏe hơn ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-850.html.]
Tô Ý ngạc nhiên liếc  cô , như thể  ngờ cô  vẫn   ý định từ bỏ Lâm Lạp Bắc.
Sau đó cô chỉ thẳng về phía Lâm Lạp Bắc: "Cô chắc là thấy ,   vẫn khỏe.
Còn  chuyện gì nữa ?"
Tần Như Vân dùng tay nhéo một góc quần áo của cô : "Vậy   và Lâm Thư Thư hẳn là dự định kết hôn  ?"
"Cô cảm thấy thế nào?"
"...
Cô gửi lời chúc mừng đến bọn họ  ."
"Không thành vấn đề."
Nói xong Tô Ý vốn tưởng sẽ  tiếp tục nữa, đang định   rời .
Tần Như Vân đột nhiên  lên tiếng: "Tô Ý,  thật sự hối hận,  luôn nợ cô một lời xin , thực xin ."
“Lúc đó ——"
Tần Như Vân còn   hết lời, Lâm Lạp Bắc cùng nhóm  đang chụp ảnh bên  đột nhiên chú ý tới động tĩnh ở đây.
Lâm Lạp Bắc lao về phía Tô Ý, trực tiếp  chắn ngay  mặt Tô Ý.
"Tần Như Vân? Cô tới đây  gì!"
Nói xong,   lo lắng liếc  Tô Ý: "Cô   bắt nạt em đấy chứ?"
Vừa dứt lời, Lâm Thư Thư, Bạch Miêu Miêu và những  khác cũng chạy tới,   đều căng thẳng   mặt Tô Ý.
Tần Như Vân  những  mà cô  từng quen thuộc, cuối cùng nặn  một nụ  gượng gạo: "Gia đình chúng  sẽ rời khỏi thủ đô,   sẽ  bao giờ  phiền   nữa.
Tạm biệt!"
DTV
Nói xong cô    rời khỏi trường học.
Sau khi rời ,      : "Người   ? Tại  đột nhiên giống như trở thành một  khác ?"
Tô Ý nhún nhún vai: " cũng  , đột nhiên chạy tới  xin  ."
"Không  là  ."