Tô Ý  qua phía đối diện một cái  mỉm  gật đầu: “Được, nên về nghỉ ngơi sớm chút! Sáng ngày mai còn  dậy sớm xuất phát.”
Cuối cùng cũng tới lúc  về Bắc Kinh, ai nấy cũng đều nóng lòng  trở về nhà.
Cảm giác con đường trở về  dài hơn khi tới.
  khi trời tối, ba nhóm cũng  về tới Bắc Kinh.
Vừa  thành phố,   tới điểm xuất phát lúc ban đầu   mới tách  trở về nghỉ ngơi.
Đoàn xe cũng theo đường cũ trở về bệnh viện và quân đội.
Tô Ý nhớ nhà nên  theo Từ Đan và Diệu Ngọc Phương về nhà  đẻ .
Giờ phút    đều  chờ sẵn trong nhà, ngay cả Chu Cận Xuyên  mới từ quân đội về cũng lái xe chạy tới đây .
Vừa  của   thấy Lâm Trạch Tây vui vẻ mặc áo da ngắm nghía qua .
Thấy Chu Cận Xuyên tới,   vội vàng kéo  i : “Em rể, em mau  xem áo khoác da Tiểu Ý tặng cho  như thế nào? Có  trai ?”
Chu Cận Xuyên nhẹ  đáp: “Đẹp!”
Tô Ý bất đắc dĩ lắc đầu mỉm , ngay  đó cũng lấy quà mua cho những  khác .
Chẳng qua do lúc  Lâm Trạch Tây khoe khoang quá nên quà của những  khác  vẻ khá bình thường.
Cũng may    thèm để ý tới chuyện đó.
Tô Nhân quan tâm tới sức khỏe của ba  nhất,  thấy ba  đều gầy ốm  vội lấy canh gà hầm trong nồi  cho ba  bồi bổ.
Liêu Chính Dân và  cả,  hai thì ở bên quan tâm, hỏi han tình hình chi viện ở bên chỗ Thượng Hải.
Sau khi  ba   qua đại khái, bọn họ  ngừng tán thưởng và tự hào.
Tô Ý cũng  quan tâm tới việc kiện tụng xưởng thuốc của Thượng Hải như thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-820.html.]
Liêu Chính Dân tỏ vẻ chắc chắn: “Yên tâm, tuy bây giờ còn   kết quả nhưng chắc chắn đối phương sẽ  tránh  một khoản tiền xử phạt.
Càng quan trọng hơn là, bây giờ   đều   việc , danh tiếng bọn họ  hao tổn, oan khuất của Xuân Hòa Đường chúng  cuối cùng cũng   rửa sạch.”
Bất luận như thế nào, mục đích thật của bọn họ đều  đạt .
Nói về Thượng Hải, Tô Ý  chuyện ba  ở bên bờ sông cho Liêu Chính Dân : “Ba, con nhớ rõ năm nay công ty bất động sản  trưởng của ba định suy xét tiến  Thượng Hải đúng ? Chuyện phía  như nào ?”
Nghe thấy việc , Liêu Chính Dân khẽ thở dài: “Ba còn đang phân vân, đúng là ba  quyết định đó nhưng  mắt bên Thượng Hải đang cạnh tranh  khốc liệt, tùy tiện tiến  chỉ sợ mất nhiều hơn .”
Tô Ý vội vàng hỏi: “Vậy phát triển một mảnh đất ở Giang Đông, Thượng Hải thì thế nào?”
Liêu Chính Dân  chút khó hiểu: “Giang Đông? Bên đó  , bên đó  là lều trại và đồng ruộng,  thể so với Giang Tây .”
Thấy Liêu Chính Dân chắc chắn như , Tô Ý cũng  cảm thấy kỳ lạ.
DTV
Dù  thì tình hình bây giờ đúng là như thế.
Chính sách   duyệt, bên  mãi mãi chỉ là một mảnh đất hoang.
 cô rõ hơn bất kỳ kẻ nào khác, tình hình  mắt chỉ là tạm thời, qua mấy năm nữa chính sách sẽ chếch về phía Giang Đông.
Nghĩ , Tô Ý  tiếp tục : “Ba,    khi   bờ sông một chuyến, con cảm thấy phía Tây và phía Đông khác biệt  lớn.
Ba  năm nào cũng   nhiều  ùa  Thượng Hải, phía Tây  đông đúc như ,  khi nào một ngày nào đó Giang Đông cũng sẽ phồn hoa như Giang Tây ?”
Hai mắt Liêu Chính Dân sáng ngời, khen ngợi sô từ tận đáy lòng: “Đứa nhỏ , góc độ   chuyện cũng  giống những  khác.
Con   sai, đúng là mấy năm nay Thượng Hải phát triển  nhanh, bên Giang Tây   khai phá triệt để, chỗ nào  thể khai phá đều   khai phá cả  nên ban nãy ba mới  với con giờ   cũng  muộn.”
“ còn cái Giang Đông mà con  –  khi  con , ba cảm thấy nó cũng   tiền đồ!"
Tô Ý thấy ông   bắt đầu cân nhắc thì thở phào nhẹ nhõm một : “Vẫn là ba tinh mắt, mau chóng    điều .
Con tin  tới mấy năm, bên  nhất định sẽ phát triển lên.”
“Nhân dịp bây giờ   ai tranh,  là   xem thử ?”