Cô cũng mua  nhiều dưa chua, măng chua và các loại rau củ muối chua khác từ Quảng Tây và Tứ Xuyên về, để tham khảo và cải tiến.
Chỉ cần  thành ba nguyên liệu quan trọng nhất , thì việc pha chế gia vị sẽ  quá khó, vì xưởng   kinh nghiệm sản xuất mì ăn liền.
Để thử nghiệm, thời gian  Tô Ý thường xuyên nấu bún ốc ở xưởng và nhà hàng, mỗi  nấu xong, cô đều nhiệt tình mời   đến thưởng thức.
Gần như tất cả   xung quanh đều  cô "tra tấn" một .
Lúc đầu,   đều  khó chịu với mùi vị , nhưng  khi ăn thử, dần dần cũng hiểu  sức hút của hai món ăn , cũng dần dần  một nhóm  nghiện.
Trong đó  Tạ Tiểu Quyên, Bạch Miêu Miêu, Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm – đều là những cô gái trẻ.
Từ Tiểu Cần cũng  ăn nhưng  Tô Ý ngăn cản, món ăn cay nồng như   thích hợp cho phụ nữ mang thai.
Hôm nay, Tô Ý đang ở nhà hàng pha chế công thức bún ốc cuối cùng  khi  cải tiến.
Cô đang cùng   bàn bạc, dự định bán thử ở nhà hàng, giống như mì ăn liền  đây, để xem phản ứng của khách hàng, đồng thời quảng bá cho sản phẩm mới.
Mọi  đang  họp,  ăn bún ốc, thì điện thoại của nhà hàng reo lên.
Tô Ý  máy, thì  là ông Tôn,  mà cô  lâu  gặp.
Tô Ý cảm thấy áy náy,  khi  nghiệp, cô chỉ đến thăm ông  một ,  đó, cô bận rộn với bún ốc nên   thời gian đến thăm ông  nữa.
Vì ,  nhận  điện thoại của ông Tôn, cô   sẽ đến thăm ông .
Để chuộc , Tô Ý còn đặc biệt mang theo bún ốc  nấu xong đến cho ông .
Vừa đến tiệm thuốc, ông Tôn  bịt mũi, trừng mắt: "Lâu như   đến thăm ông,  đến  mang thứ gì đây? Từ xa mà ông  ngửi thấy mùi hôi !"
Tô Ý   tới: "Vừa nãy ông gọi điện thoại hỏi cháu dạo  đang  gì, đây chính là thành quả nghiên cứu của cháu đấy, ông   nếm thử ?"
Ông Tôn khịt mũi,   tô bún ốc mà Tô Ý  mở : "Thứ  hôi thối thế, ăn  ?" 
Tô Ý , lấy bát đũa múc cho ông  một ít: "Ông nếm thử xem."
Tuy  phản cảm, nhưng dù  cũng là do học trò yêu quý của  , nên ông Tôn vẫn nể mặt nếm thử một miếng,  ăn xong, ông   ho sặc sụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-804.html.]
"Con bé , cháu  cay c.h.ế.t ông ? Ông già , còn  sống thêm vài năm nữa đấy!"
Tô Ý vội vàng rót nước cho ông , : "Ông, khả năng ăn cay của ông vẫn  tiến bộ chút nào.
Thôi, bún ốc  vốn dĩ là dành cho  trẻ tuổi."
Nói xong, Tô Ý gọi mấy  học việc trong tiệm thuốc đến chia  ăn.
Mọi  ăn thử một miếng đều tấm tắc khen ngon.
Ông Tôn tức giận đến mức râu tóc dựng ngược: "Hừ, con bé , cháu chê ông già   ?"
"Còn mấy đứa nữa, đừng  ăn ở đây, hôi c.h.ế.t  , mang  xa cho ông."
Mọi   chạy  ngoài.
Chờ    hết, ông Tôn mới nghiêm mặt  chuyện chính: "Cháu   hôm nay ông gọi cháu đến đây  gì ?"
"Hì hì, ông, dạo  cháu bận quá,  đường đến đây, cháu cũng  tự kiểm điểm , chờ  xong vụ bún ốc , cháu sẽ đến thăm ông thường xuyên."
Ông Tôn hừ lạnh: "Cháu tự  là  .
Trước đây, thấy cháu bận học,  còn bận rộn ở xưởng thực phẩm, nên ông   gì, nhưng bây giờ cháu   nghiệp, rốt cuộc cháu  còn  học y học cổ truyền nữa ?"
DTV
Tô Ý gật đầu lia lịa: "Tất nhiên là   ạ.
Ông, ông  oan cho cháu , tuy cháu ít đến đây, nhưng những gì ông  dạy cháu đều ôn tập , tối nào cũng  sách y học  khi  ngủ, chỉ là cháu khiêm tốn,  thích khoe khoang thôi ạ."
"Cháu thật sự vẫn  học?"
"Thật ạ! Nói thật với ông cháu còn  kiếm sống bằng nghề  nữa!"
Thấy cô  chân thành, ông Tôn mỉm  hài lòng: "Vậy cháu  cho ông  xem, cháu  kiếm sống bằng nghề  như thế nào? Mở tiệm thuốc chữa bệnh? Hay là đến đây  việc?"
Tô Ý vội vàng lắc đầu: "Đều   ạ."
Ông Tôn trừng mắt: "Không   gì cả, chỉ  "ăn   " ?".