Đến cổng khách sạn, hai  còn   với khách khứa như vợ chồng già sống với  mấy chục năm.
Ai   còn tưởng họ mới là ba  ruột của lũ trẻ.
Lâm Gia Quốc  bất lực ở bên  đường,  chằm chằm  khách sạn.
Rất nhanh, Lâm Hạo Nam đang  đón khách ở cổng cũng phát hiện  ông , vội vàng  với Liêu Chính Dân và Tô Nhân vài câu  sải bước về phía Lâm Gia Quốc.
"Sao ông  đến đây?"
Nghe thấy    gọi  là "ba", Lâm Gia Quốc tức giận: “Bây giờ mày lớn ,  ba dượng  thì quên mất ba ruột của  là ai   ?"
Lâm Hạo Nam  khổ: “Ông đến đây chỉ để  chuyện  thôi ? Nếu   việc gì thì   trong đây."
Lâm Gia Quốc vội vàng ngăn   : “Tao đến chúc mừng mày, hôm nay là ngày vui của mày, chẳng lẽ tao  nên đến ?"
Lâm Hạo Nam   : “Lời chúc của ông   nhận , cảm ơn ông  đến.
   ông đừng đến tìm chúng  nữa,    khiến  buồn."
Lời  của Lâm Hạo Nam khiến Lâm Gia Quốc như  sét đánh, nhưng ông  vẫn  cam tâm.
Ông   bốn  con trai, Lâm Hạo Nam và Lâm Trạch Tây luôn  về phía  chúng.
 ít nhất Lâm Vọng Đông và Lâm Lạp Bắc vẫn còn tình cảm với ông .
Nếu  chúng ở đây, chắc chắn chúng sẽ hiểu  nỗi khổ tâm của ông  hôm nay.
Lâm Gia Quốc chờ mãi, cuối cùng cũng đợi  Lâm Lạp Bắc.
"Tiểu Bắc, con đến  ? Anh cả con ?"
Lâm Lạp Bắc mím môi: “Anh cả đang ở trong ."
"Vậy thì , con gọi nó  đây, lâu   gặp.
Nghe  vợ nó sinh con   ? Con dắt cháu bé  đây cho ba xem với, ba  gặp cháu bao giờ."
Lâm Lạp Bắc  nhúc nhích, chỉ lạnh lùng : "Con nhớ lúc  ba ép  cả và chị dâu ly hôn, bây giờ   gặp con của họ, ba  thấy nực  ?"
Lâm Gia Quốc sững : “Lúc đó ba cũng là vì  cho  cả con...
Con mau gọi nó  đây cho ba."
Lâm Lạp Bắc vẫn  nhúc nhích: “Thôi  ba, đừng  phiền nữa.
Anh cả  ba ở đây, nếu    gặp ba thì   từ lâu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-792.html.]
"Con đến đây chỉ để  với ba một tiếng, hôm nay là ngày vui của  hai, con hy vọng ba đừng gây phiền phức cho  , ba về !"
Lâm Gia Quốc vô cùng tức giận, cảm thấy lạnh lòng: “Ba chỉ  đến đây xem một lượt, sẽ   phiền các con !"
"Ba   phiền ."
"Chẳng lẽ con    ba sống thế nào trong thời gian qua ?"
"Không ."
Nói xong Lâm Lạp Bắc bước thẳng về phía cổng.
"Mẹ, đến giờ , chúng   trong thôi!"
Tô Nhân thấy Lâm Lạp Bắc hiểu chuyện thì  vui mừng: “Ừ,  thôi."
Đợi đến khi   ở cổng   hết, Lâm Gia Quốc mới tiếc nuối   trong.
Thấy bảo vệ ở cổng cứ  chằm chằm   như thể ông  là kẻ trộm, Lâm Gia Quốc đành  rời .
Sự xuất hiện của Lâm Gia Quốc chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, ngoài gia đình nhà họ Tô  thì  ai chú ý đến.
Sau khi   bước  sảnh khách sạn, buổi tiệc cưới bắt đầu trong  khí náo nhiệt.
Lâm Trạch Tây kéo Lâm Lạp Bắc   xuống hỏi: "Ông    ?"
Lâm Lạp Bắc gật đầu: “Đi ."
"Đi  thì , nếu  với tính nóng nảy của , nếu     cản ,    đó  chuyện với ông  ."
Lâm Lạp Bắc ,   : “Ăn ."
Lâm Vọng Đông  bên   thấy cuộc trò chuyện của hai , cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mà chuyện    ầm ĩ lên, nếu  ảnh hưởng đến đám cưới của em trai thì phiền phúc lắm.
Thấy Diêu Ngọc Phương bế con  vẻ  hoảng sợ, Lâm Vọng Đông vỗ vai hai  con: “Yên tâm ,   , ăn chút gì ."
Diêu Ngọc Phương lo lắng  Lâm Vọng Đông: “Lúc nãy ông    gặp con,   xem   ông   đến tìm Điềm Điềm nữa ?"
Trong  thời gian Lâm Gia Quốc biến mất,     một cuộc sống bình yên.
Nếu ông    gây rắc rối thì còn sống nổi nữa ?
Đặc biệt là bây giờ Điềm Điềm còn nhỏ, cô  thật sự lo lắng Lâm Gia Quốc sẽ đến tìm con bé..
DTV
.