Lâm Hạo Nam chắc chắn rằng Tô Ý và Lâm Trạch Tây  đến lưng chừng núi  kêu mệt.
Ai ngờ, hai  vẫn bám sát đội ngũ, cho đến khi lên đến đỉnh núi cũng khuông  ý định  về.
Trên núi, cây cối rậm rạp, cộng thêm mưa liên tục mấy ngày qua, đường  càng thêm trơn trượt.
Tô Ý men theo dấu chân của Chu Cận Xuyên, cắn răng leo lên núi, ống quần ngày càng nặng dần dần  bùn đất bám đầy.
Để   chậm trễ tiến độ của  , thỉnh thoảng Tô Ý  uống vài ngụm nước linh tuyền.
Cô dần dần  đến giữa đội hình.
Ngay cả Lâm Hạo Nam,   nay phản đối việc ba   lên núi cũng   cô bằng con mắt khác.
Mọi  xuất phát từ lúc trời còn  sáng, đến khi mặt trời lên cao, mới đến  đỉnh núi.
Đứng  đỉnh núi  xuống,   đều hít một  thật sâu.
Dưới chân núi, nước lũ cuồn cuộn, con suối và ngôi làng  đánh dấu  bản đồ  biến mất từ lâu.
Lâm Trạch Tây kinh ngạc thốt lên: "Ngôi làng ? Người ? Không lẽ  nước cuốn trôi hết  ?"
Tô Ý trừng mắt   : "Không , nếu như  thì chúng    thấy bóng dáng đội của Cận Xuyên ở chân núi , nhưng bây giờ họ cũng biến mất, chứng tỏ họ  tìm  nơi trú ẩn an ."
Nghe Tô Ý  xong, Lâm Trạch Tây cũng nhận      nên  như , vộ vàng "phù phù phù" nhổ nước bọt mấy cái: “Em gái  đúng, dân làng chắc chắn  tìm chỗ an  để trốn , nhưng vùng  rộng lớn như , họ sẽ ở  chứ?"
Lâm Hạo Nam   cao quan sát một lúc,  đó chỉ tay giải thích: "Vị trí làng ban đầu ở chỗ ,  lũ quét trực diện, nếu họ chạy trốn thì chắc chắn là chạy về hai bên, hoặc là  ngọn núi chúng  đang , hoặc là  ngọn núi đối diện."
Lâm Trạch Tây bừng tỉnh: “Vậy còn chờ gì nữa? Nhanh chóng xuống núi tìm  thôi."
Ngay lập tức,    gọi   xuống núi.
Đáng tiếc là cho đến khi xuống đến chân núi, họ vẫn  tìm thấy dân làng  Chu Cận Xuyên và đội của .
"Bây giờ chỉ còn cách sang bên  tìm kiếm thôi!"
Lúc , Tô Ý cũng đang cố gắng tìm kiếm dấu vết mà Chu Cận Xuyên   qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-765.html.]
Cô  xung quanh, quả nhiên phát hiện  dấu vết của Chu Cận Xuyên ở bờ bên  con sông đang cuồn cuộn chảy.
"Anh hai,   xem,    là bè tre mà Cận Xuyên để  ?"
Lâm Hạo Nam  về phía xa, vui mừng khôn xiết: “ ,  lẽ họ cũng  sang bờ bên .
Bè tre vẫn còn ở đó, chứng tỏ họ vẫn đang ở bên ."
Phát hiện  khiến   trong đội đều phấn khích, nhanh chóng phân công  hành động.
Người chặt tre,   bè tre.
Còn Tô Ý và Từ Đan vội vàng chuẩn  chút đồ ăn đơn giản.
Sau khi bè tre   thành,   vội vàng ăn vài miếng  chuẩn  qua sông.
Dòng nước chảy xiết, Lâm Hạo Nam  lệnh cho   buộc chặt các bè tre  với .
Khi qua sông,  kéo Tô Ý sát bên , sợ cô sơ ý rơi xuống nước.
Tô Ý cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Đan, kéo cô  đến bên cạnh  và  hai để chăm sóc.
Tình huống khẩn cấp,    còn câu nệ nam nữ, cùng  sang bờ bên .
Vất vả lắm mới đến  bờ bên ,   đều thở phào nhẹ nhõm.
Không kịp nghỉ ngơi, Lâm Hạo Nam dẫn đầu khảo sát tình hình xung quanh và dấu chân mà Chu Cận Xuyên và những  khác để ,  đó dẫn   leo lên ngọn núi đối diện.
DTV
Ngọn núi  còn hùng vĩ hơn ngọn núi  ,  núi   nhiều đá lớn, là một ngọn núi  thực sự, điều  càng củng cố thêm suy nghĩ của  .
Nếu xảy  lũ quét, chắc chắn   sẽ chọn trèo lên những ngọn núi như thế  để tránh thiên tai.
Mọi   gọi  leo núi, trời dần tối, xung quanh trở nên u ám.
Trong khu rừng tối tăm, thỉnh thoảng  vang lên tiếng kêu thảm thiết của động vật.
 lúc Tô Ý đang căng thẳng, đột nhiên phía  xuất hiện vài ánh sáng lập lòe.
Tô Ý vội vàng kêu lên: “Anh hai,   kìa!".