Chưa đợi Lâm Hạo Nam phản đối, Tô Ý cũng lên tiếng: "Anh hai, em cũng   cùng.
Anh yên tâm, em và  ba sẽ   vướng chân , mấy ngày nay chúng em cũng  học  kha khá kỹ năng sinh tồn trong rừng ."
Lâm Hạo Nam  thèm suy nghĩ  từ chối luôn: "Không ! Anh  em lo lắng cho Cận Xuyên,  hứa với em nhất định sẽ đảm bảo an  cho  , nhưng em  thể ."
Tô Ý  : "Anh hai, em đến đó  chỉ vì lo lắng cho Cận Xuyên mà còn  góp một phần sức lực.
Mấy ngày nay  cũng thấy  đấy, chúng em thực sự sẽ   phiền ."
Quan trọng nhất là, đường  khu vực miền núi chỉ  thể  bộ.
Lượng vật tư mang theo chắc chắn là  đủ.
Cô  theo,  thể mang thêm đồ từ  gian ,    thể cứu mạng  khác.
Lâm Hạo Nam vẫn  yên tâm: "Đường núi  giống như em nghĩ ,  khó  đấy."
Lâm Trạch Tây phụ họa: "Anh hai, chúng em  đường núi khó , nhưng  cũng  mà, nhiều   cứu hộ như  cũng cần   lo hậu cần chứ, nấu ăn  chăm sóc   thương cũng đều cần , bây giờ  còn nhiều   thể  việc  nữa."
Vừa dứt lời, Từ Đan vốn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: "Báo cáo,  cũng xin  theo, nếu    thương, chúng   thể kịp thời cứu chữa."
Lâm Hạo Nam: “..."
Nói mãi,  những  thuyết phục  ai, ngược  càng ngày càng đông   .
Thấy đội cứu hộ sắp sửa lên đường Lâm Hạo Nam   thể kéo dài thêm nữa.
Anh đành  đồng ý tạm thời đưa ba  đến chân núi.
Còn chuyện lên núi,  nhất định sẽ  đồng ý.
Đoàn xe vòng qua huyện từ phía Tây sang Bắc,  từ Bắc sang Đông mất gần ba tiếng đồng hồ,   đường vòng  nhiều, cuối cùng cũng đến  chân núi gần ngôi làng nhất.
Vừa xuống xe,     thấy dấu vết của đống lửa  tắt  bãi đất trống,  là đội của Chu Cận Xuyên hôm qua chắc chắn  đến đây, cũng là từ đây  núi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-764.html.]
Lâm Hạo Nam lập tức  lệnh cho   dừng chân, bắt đầu dựng trại ở chân núi.
DTV
Đồng thời,  dẫn theo hai   khảo sát địa hình, tìm đường  núi.
Đáng tiếc là, con đường mòn  núi   lũ quét phá hủy, dọc đường còn  nhiều điểm sạt lở đất,  thể nào  qua .
Mở đường mới cũng  khả thi, hơn nữa còn dễ gây  tai nạn  hai.
Nhìn dấu chân in  mặt đất,  vẻ như đội của Chu Cận Xuyên  leo lên núi.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Lâm Hạo Nam quyết định dẫn   leo lên đỉnh núi từ phía rừng  đó quan sát địa hình thì  xuống núi từ phía bên  để  làng.
Rạng sáng hôm .
Lâm Hạo Nam  trang  đầy đủ, mang theo càng nhiều vật tư cứu hộ càng   lưng.
Anh  định nhân lúc Tô Ý và   còn đang ngủ thì lặng lẽ xuất phát, tránh cho họ  đòi  theo.
Ai ngờ, đội  tập hợp xong thì Tô Ý và Từ Đan  bước  từ lều của họ.
Hai  cũng  trang  đầy đủ.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Trạch Tây cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc và chạy  ngoài.
"Ba    , ở  đây chờ tin tức của .
Nếu tìm thấy Cận Xuyên,  khi xác nhận   đều an ,  sẽ b.ắ.n pháo hiệu."
Lần , Tô Ý và Lâm Trạch Tây   gì mà để Từ Đan  : "Đồng chí Lâm,  cũng là quân nhân,   từng  rừng cứu hộ,  kinh nghiệm trong lĩnh vực ,   ."
"Còn Tô Ý, tối qua cô  cũng   với  về suy nghĩ của ,  thấy cô    là  thích mạo hiểm,  đường   sẽ chăm sóc cô , nếu thực sự  ,  sẽ đưa hai  họ xuống núi."
Nói xong thấy Lâm Hạo Nam vẫn còn do dự, cô  thúc giục: "Đồng chí Lâm, đừng lãng phí thời gian nữa, trời sắp sáng , chúng  xuất phát thôi!"
Lâm Hạo Nam cảm thấy   ba   "ăn hiếp",   gì cũng   tác dụng.
Anh đành  phất tay: "Thôi  ,  hết !    , nếu như  một  trong ba   chịu đựng nổi thì cả ba   cùng  xuống núi."