Đối với việc Liễu Phương Lâm  thi đại học, ban đầu ba cô   đồng ý.
Chỉ vì   trong huyện tìm đến ông ,   bỏ tiền để Phương Lâm thi hộ thì ông  mới cho cô   thi.
 Liễu Phương Lâm  cam tâm, cô  lén giấu giấy báo dự thi của  và điền tên   bài thi.
Ban đầu, cô  nghĩ rằng khi điểm thi  công bố, chắc chắn sẽ  đánh chết.
Không ngờ   ông trời giúp cô , Liễu Phương Lâm  đỗ thủ khoa  tỉnh.
DTV
Ngày công bố kết quả, giáo viên chủ nhiệm, cán bộ phòng giáo dục, cả những  của đài truyền hình và báo chí đều đến tận nhà trao giấy báo trúng tuyển cho cô .
Ba Liễu Phương Lâm dù tức giận vì hành động của con gái nhưng chuyện  , suất đại học  thể bán  nữa.
Hơn nữa, tỉnh thành phố và huyện đều trao tặng một khoản tiền thưởng, trong lòng ông  mới nguôi ngoai phần nào.
Liễu Phương Lâm  kể   nức nở: “Lúc đó, ba tớ  học hành cũng vô ích, bảo tớ nên lấy chồng sớm  lấy hết  tiền thưởng đó."
"Sau đó, tớ  còn cách nào khác, đành  nhờ trưởng thôn và các bác trong thôn đến khuyên nhủ, dọa nếu  cho  học sẽ lên tỉnh tố cáo.
Cuối cùng tớ mới  cơ hội đến Bắc Kinh học."
"Lúc đó, khi đến đây tớ chỉ  vài chục tệ, là tiền   thêm trong kỳ nghỉ hè.
Thời điểm đó, tớ  thề rằng lên đại học sẽ  tiêu một đồng nào của ông ."
Nghe xong lời giải thích của Liễu Phương Lâm, Tô Ý  kìm  nước mắt, hối hận vì   tìm hiểu sớm hơn,    thể giúp đỡ cô  nhiều hơn.
Cô cũng  khỏi nhớ  cuộc sống của nguyên chủ ở nhà họ Tô  khi xuyên  đến thế giới , càng thêm thấu hiểu cho  cảnh của Liễu Phương Lâm.
Nói chuyện một hồi, hai    đến cổng trường.
Thấy sắp đến giờ đóng cửa, Tô Ý vội vàng giục Liễu Phương Lâm  về ký túc xá: “Cậu đừng suy nghĩ gì nữa, ngủ một giấc thật ngon,  chuyện gì chúng  cùng  giải quyết, đừng giữ trong lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-734.html.]
Nói xong Tô Ý lấy trong túi  một xấp tiền nhét  tay Liễu Phương Lâm: “Cậu đừng hiểu lầm, đây là tiền công  thêm tháng  tớ ứng  cho , trong tay  tiền thì trong lòng cũng an tâm hơn."
Liễu Phương Lâm  từ chối , đành  nhận lấy, nước mắt lưng tròng: “Cảm ơn .
Nếu  nhờ  đến tìm tớ, tớ cũng      nữa.
Nói chuyện với  xong tớ thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều ."
Tô Ý ừ một tiếng: “Liễu Phương Lâm,  nhất định  kiên trì, dù thế nào  chăng nữa thì bây giờ   là sinh viên Thanh Hoa, tương lai phía  tràn đầy hy vọng và tươi sáng, nhất định  kiên trì bước tiếp."
Liễu Phương Lâm cũng ừ một tiếng, vội vàng chạy  trường  khi cổng đóng.
Đợi Liễu Phương Lâm khuất bóng, Chu Cận Xuyên mới lái xe đến.
Tô Ý lên xe, vẫn còn thở dài ngao ngán.
Khi đến cổng khu tập thể, từ xa   thấy Lâm Trạch Tây đang  xổm bên đường chờ đợi.
Vừa  thấy đèn xe,   lập tức chạy đến chỗ hai .
"Em gái,  ? Em gặp Phương Lâm ? Cô   chứ?"
Tô Ý ừ một tiếng: “Gặp , giờ cô   bình an trở về trường.
Ba  cô  cũng  ở tạm trong nhà khách."
Nói xong, Tô Ý do dự một chút.
Cô cảm thấy  lẽ Liễu Phương Lâm   Lâm Trạch Tây  về  cảnh của , hơn nữa với tính cách của  ba,   chuyện  thì  nhất định sẽ   chuyện gì đó, nên cô quyết định tạm thời giấu nhẹm chuyện  , chỉ kể cho   về cuộc điện thoại.
Nghe  ba  Liễu Phương Lâm đến đây vì nhận  một cuộc điện thoại, Lâm Trạch Tây vô cùng tức giận: “Thật quá đáng! Chuyện  nhất định  tìm cô Tào  tính sổ."
Tô Ý bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Anh ba, chuyện   vội.
Bây giờ điều quan trọng nhất là  giải quyết chuyện  cho Phương Lâm, đừng ảnh hưởng đến việc học tập và cuộc sống của cô ." .