Ba của Tần Như Vân   thì cảm thấy  hy vọng, liền vui vẻ  với Tô Ý  ít lời khen ngợi.
Tần Như Vân  ba  như ,  nhịn   khẩy: “Kiêu ngạo gì chứ,    ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(*),   ai cầu xin ai còn   ."
(*) Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: Ý nghĩa ẩn dụ của câu thành ngữ  là cuộc đời  vận mệnh của con   thể  đổi theo thời gian,   gì là mãi mãi, và sự thăng trầm, biến đổi là điều tự nhiên trong cuộc sống.
Những  đang ở vị trí  hoặc  quyền lực ngày hôm nay  thể mất  những điều đó trong tương lai, và ngược , những  đang gặp khó khăn  thể  đổi vận mệnh của .
DTV
Thành ngữ  thường  dùng để khuyên   nên khiêm tốn, kiên nhẫn và  nên quá tự mãn hoặc bi quan trọng cuộc sống.
Tô Ý mỉm  nhạt: “Cháu thấy Tần Như Vân  cũng  lý,  thì thôi nhé."
Nói xong, cô  quan tâm đến sự ngăn cản của ba Tần Như Vân, dẫn theo Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu  thẳng  cổng soát vé.
Bạch Miêu Miêu  hai ba con họ với thái độ như ,  nhịn  mà trợn trắng mắt liên tục mấy .
'Ba con nhà đó chẳng ai tử tế, đợi về Bắc Kinh xem họ còn  nổi !"
"Chậc chậc, giờ  cũng mong chóng về Bắc Kinh lắm  đấy!"
Sáng sớm, chuyến tàu từ Dương Thành đến Bắc Kinh vang lên tiếng còi inh ỏi,  từ từ tiến  ga tàu.
Tô Ý cùng hai  bạn vươn vai dài,  dậy thu dọn hành lý  chuẩn   khỏi ga.
Vừa bước tới cửa , họ   thấy vài khuôn mặt quen thuộc từ xa.
Chu Cận Xuyên  hứa  là sẽ đến đón cô  hôm nay,  ở phía .
Chỉ là Tô Ý  ngờ Tạ Tiểu Quân và Lâm Lạp Bắc cũng đến.
Tô Ý liền , kéo Bạch Miêu Miêu cùng Lâm Thư Thư: “Đây là một bất ngờ dành cho các  đấy!"
Vừa dứt lời, cô mới  thấy Liêu Chính Dân  cạnh Lâm Lạp Bắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-723.html.]
Tô Ý kinh ngạc: “Ba,  ba cũng đến đây? Con   với ba là đừng đến  mà, sáng sớm thế ."
Liêu Chính Dân  hiền lành: “Công thần trở về, ba nhất định  đến đón.
Yên tâm , ba đến lén,   phiền  con ."
Nói , ông  liếc  Chu Cận Xuyên   : “Nhìn Tiểu Ý xem, gầy   , lát nữa đưa nó về nhà nhớ  để nó ngủ một giấc, ăn uống đầy đủ mà bồi bổ."
Chu Cận Xuyên  cầm lấy hành lý từ tay Tô Ý, vui vẻ đáp: “Được a."
Đang định rời khỏi ga, Tô Ý chợt nhớ , hỏi: “ ,  ba  về ?"
Liêu Chính Dân gật đầu: “Hôm qua mới về,  là  đường  chậm trễ một chút, tối qua ngủ ngon lành ở nhà, sáng nay  dậy sớm   ."
Nói xong, ông  dặn dò Tô Ý và hai  bạn: “Mấy đứa cũng mệt lắm , hôm nay về nhà nghỉ ngơi , ba sẽ qua nhà máy lo liệu, đừng bận tâm nữa."
Tô Ý gật đầu, chuẩn  về nhà.
Không ngờ, ba Tần cũng   khỏi ga, cũng  thấy nhóm  .
Ông  cúi đầu, tỏ vẻ khiêm nhường, nhanh chóng tiến đến gần Liêu Chính Dân.
"Tổng giám đốc Liêu! Hân hạnh, hân hạnh quá,  ngờ  gặp  ông ở đây! Thật là may mắn quá,    với cháu Tô về việc hẹn gặp ông đây."
Nói xong, ông  cúi , đưa tay   bắt tay.
Liêu Chính Dân liếc  ông  một cách lạnh lùng   ý định đưa tay .
Sau khi đánh giá một lúc, ông  mới lên tiếng một cách thờ ơ: “Ông Tần khách sáo quá,   dám nhận."
Nói xong, ông  nhanh chân bước  cùng với  .
Ba Tần đưa tay  giữa chừng, bối rối thu   xoa xoa  quần áo,  mặt lúng túng : “Có lẽ ông  thấy ba  tàu lâu  rửa tay,  lớn mà, ai cũng  thôi, bình thường.".