Tại quầy lễ tân, cô  ngập ngừng hỏi: “Cho hỏi cô  thấy đồng chí  cùng  ?"
Người lễ tân ngạc nhiên  Liễu Phương Lâm một cái  chỉ tay  ngoài: “Chồng cô đang sửa xe bên ngoài kìa."
Liễu Phương Lâm lập tức ngượng ngùng siết chặt tay.
Đêm qua trong tình huống đó thì cô   cảm thấy gì, nhưng bây giờ là ban ngày,   cách gọi “chồng” thì cảm giác   khác.
Cô  đỏ mặt chạy  khỏi nhà khách, quả nhiên thấy Lâm Trạch Tây đang sửa xe  bãi đất trống bên ngoài.
Sáng sớm lạnh lẽo,  chỉ mặc một chiếc áo dài tay, tay áo xắn cao, khuôn mặt cũng lem luốc vì sửa xe.
Liễu Phương Lâm  mà thấy khó chịu trong lòng, nghĩ thầm chắc chắn đêm qua   ngủ ngon, sáng sớm  dậy để sửa xe, trong khi cô   ngủ một mạch đến sáng.
Lúc , Lâm Trạch Tây  cảm thấy  gì bất thường, thấy cô  đến,  , gật đầu với cô : “Chỉ còn một chút nữa thôi, sắp xong .
May mà đêm qua chúng    tiếp, nếu  nửa đường xe xì lốp thì khổ."
Liễu Phương Lâm  bên cạnh,  giúp đỡ nhưng     gì.
Thấy cô  lúng túng, Lâm Trạch Tây  khỏi bật : “Đừng  đó ngốc nghếch nữa, bên   chỗ bán đồ ăn sáng, em qua đó   ,  rửa tay xong sẽ qua ngay."
Nói xong,   cúi xuống kiểm tra xe  nữa,  đó vội vã rửa tay và mặt   đến quán ăn sáng.
Có lẽ vì sáng sớm bận rộn nên Lâm Trạch Tây cũng đói.
Anh gọi vội một đống đồ ăn,  cắm cúi ăn.
Thấy Liễu Phương Lâm cứ   ăn,  mới   giục: “Tay  bẩn nên  dám đưa em đồ, em tự ăn ."
Liễu Phương Lâm    mà ngẩn ,  vội cúi đầu ăn.
Ăn no nê, hai   tiếp tục lên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-722.html.]
Quãng đường  đó suôn sẻ hơn nhiều.
Có lẽ vì  cùng trải qua gian khó đêm qua, mối quan hệ giữa hai  cũng trở nên gần gũi hơn  nhiều.
Khi Lâm Trạch Tây và Liễu Phương Lâm tiếp tục lên đường về phía Bắc, Tô Ý cùng hai  bạn của cô cũng khởi hành sớm để đến ga tàu hỏa.
Không ngoài dự đoán, tại ga tàu, ba  họ gặp ba  bên phía Tần Như Vân.
So với lúc đến,   họ trở về nhẹ nhàng hơn, tinh thần cũng cao hơn nhiều.
Chỉ thấy Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đang vui vẻ so sánh váy của , hưng phấn thảo luận điều gì đó.
Khi thấy ba  nhóm Tô Ý, họ thoáng nở nụ  đầy ẩn ý.
  phát hiện  thấy Liễu Phương Lâm, hai  mới hoảng hốt, vội vàng bước nhanh đến hỏi Tô Ý: "Các cô cũng lên chuyến tàu  về Bắc Kinh ?  ,   thấy Liễu Phương Lâm ?" 
Tô Ý nhếch môi  hai ,  hỏi: “Sao các cô quan tâm đến Phương Lâm thể? Chẳng lẽ mấy   hẹn gặp  ở đây?"
DTV
Nghe , sắc mặt của hai   đổi.
"Nói lung tung gì thế, cô kỳ lạ thật đấy, bọn  chỉ hỏi thăm thôi."
" , bạn cùng phòng mà, quan tâm một chút mà cũng   ?"
Tô Ý trêu chọc hai  một lúc,  đó cũng lười đôi co, liền  để họ yên tâm: “Phương Lâm   cùng xe về Bắc Kinh từ tối qua ,   , các cô yên tâm nhé."
Ba Tần Như Vân thấy Tô Ý   thái độ quá  với con gái , nghĩ thầm dù gì cũng là bạn học, cãi vã một chút  sẽ  lành nhanh thôi.
Ông  chủ động tiến lên chào hỏi một cách nhiệt tình, còn mời mọc: “Bạn Tô Ý,  khi về Bắc Kinh, mời các cháu đến nhà chú chơi với Như Vân nhé."
Nói xong, ông  chuyển giọng, đưa  mục đích thật sự của : “À đúng , dạo  Tổng giám đốc Liêu  bận ? Lúc nào cháu hỏi hộ chú Tần với nhé, nếu  bận, chú  mời ông  một bữa để bàn chuyện hợp tác."
Trong lòng Tô Ý cảm thấy buồn  nhưng ngoài mặt vẫn  từ chối: “Được ạ, về Bắc Kinh cháu sẽ hỏi thử.".