Hai   chuyện đôi câu,    là nửa đêm từ lúc nào.
Lâm Trạch Tây thấy cô  vẻ buồn ngủ, liền mở miệng bảo cô    nghỉ một lát: "Em cứ yên tâm ngủ ,  còn đang tỉnh táo, đảm bảo sẽ  buồn ngủ ."
Liễu Phương Lâm ngáp một cái nhưng vẫn lắc đầu: "Không , em còn chịu , lúc  đường quê nhỏ hẹp, lát nữa lên đường lớn  tính tiếp."
Đang  chuyện, Lâm Trạch Tây đột nhiên dừng xe .
Liễu Phương Lâm đang định hỏi  chuyện gì xảy  thì  đầu  thấy phía   xa, con đường  mấy cây tre đổ chặn .
Không  thêm lời nào, Liễu Phương Lâm chuẩn  mở cửa xuống xem xét: "Để em  dọn dẹp chút nhé!"
Lâm Trạch Tây nhanh tay bắt lấy tay cô : "Không  xuống!"
Liễu Phương Lâm ngạc nhiên   , chỉ thấy   cảnh giác quan sát tình hình bên ngoài.
Trong lòng cũng  khỏi dâng lên một nỗi lo sợ: "Có chuyện gì ? Có vấn đề gì ?"
Lâm Trạch Tây mím môi, khuôn mặt hiếm thấy sự nghiêm túc: "Em  thấy kỳ lạ ? Hai bên đường khô ráo thế   giống như  mưa  gió bão,   thể  tre đổ  đường? Hơn nữa, tre vốn  dẻo dai,  thể  hiện tượng đổ hàng loạt thế , e là   cố ý  .”
Vừa , Lâm Trạch Tây  siết chặt vô lăng, chuẩn  khởi động  xe.
Đồng thời  đầu nhắc nhở Liễu Phương Lâm: "Lát nữa bất kể  xảy  chuyện gì, em cũng   xuống xe, khóa chặt cửa ."
Nói xong,   đạp mạnh ga, nhanh chóng lùi xe .
Liễu Phương Lâm cũng lập tức nín thở, đôi mắt cảnh giác quan sát xung quanh: "Không , thật sự   nấp trong rừng tre!"
Thấy đám  cầm đồ lao về phía xe hai , Lâm Trạch Tây lập tức  đầu xe, lốp xe cọ sát mặt đường phát  âm thanh chói tai, vang vọng trong đêm yên tĩnh.
Liễu Phương Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, mắt nhắm chặt, khi mở mắt , Lâm Trạch Tây  nhanh chóng lao  khỏi vòng vây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-720.html.]
Đến khi xe chạy xa, Liễu Phương Lâm mới buông tay, nước mắt bất chợt trào .
Lần đầu tiên thấy cô  sợ hãi như , trong lòng Lâm Trạch Tây cảm thấy  khó chịu, nhưng   dám dừng  để an ủi cô  lúc .
Chỉ  nhịn  tự trách: "Là  của ,   nên đồng ý để em  cùng  trong đêm thế .
Nếu  sẽ xảy  chuyện như ,  chắc chắn sẽ  kéo em  ngoài."
Sau khi Liễu Phương Lâm trút bỏ sự căng thẳng nhanh chóng bình tĩnh : "Em  , chỉ là  đầu tiên gặp tình huống như , đột nhiên  dọa sợ một chút,    thì   nữa ."
Nói xong, cô  ngại ngùng  Lâm Trạch Tây: "Vừa nãy thật may là   phản ứng nhanh, nếu  chắc em  xuống xe ,  ngờ trong tình huống đó mà  vẫn bình tĩnh như ,   sợ ?"
Lâm Trạch Tây thấy cô  thực sự  , trong lòng cũng yên tâm trở : "Anh là đàn ông, sợ gì chứ, hơn nữa   ngành vận tải bao nhiêu năm , chuyện như thế  cũng  gặp  ít, chỉ là  ngờ hôm nay  gặp."
Liễu Phương Lâm đáp  một tiếng: "Vậy nếu thật sự  chặn ,   ?"
Lâm Trạch Tây thần bí rút  một thanh gậy sắt từ bên cạnh: "Thì chỉ còn cách liều thôi,  thì  , chỉ sợ em sẽ  thương."
Vừa , Lâm Trạch Tây  nhịn   đầu lo lắng  cô , trong mắt tràn đầy tình cảm và may mắn.
"May là   chuyện gì xảy , nếu  cả đời   cũng  thể tha thứ cho bản .”
Liễu Phương Lâm  ánh mắt đó , tim  khỏi thắt , vội vàng  mặt : "Có lúc em thật sự  hiểu ."
DTV
Lâm Trạch Tây  đầu , nở một nụ  khổ: "Thực   cũng  hiểu em, nhưng  vẫn  bước  thế giới của em."
Liễu Phương Lâm  ngờ   thấy những lời như  từ miệng , trái tim  hề chuẩn  sẵn, bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Toàn  cũng cứng .
Im lặng một hồi lâu, cô  mới lấy   lý trí: "Chúng   nên báo công an ?"