Tô Ý ngừng  một chút, đề nghị: “Em thấy  nên ăn ở đây,    chỗ bán cơm hộp , em thấy bên đó  nhiều chỗ trống, chuyên để   mang cơm theo  nghỉ và  nóng thức ăn mà?"
Nghe Tô Ý  , phản ứng đầu tiên của   là liệu   cô ngại ăn ở quầy  mùi ? Hoặc là thấy  lịch sự?
Chỉ  Lâm Trạch Tây lập tức vỗ đầu: “ , chúng  đến đó , dù  ở đó  nhiều  mang đồ ăn tự mang theo, chúng  đến đó ăn cũng  , còn  nước nóng miễn phí nữa."
Mấy  còn  dần dần hiểu : “Em hiểu ,   tiện thể quảng cáo mì gói của chúng  luôn ?"
DTV
Tô Ý mỉm  gật đầu: “ , nếu  ai hỏi thì bảo họ đến quầy của chúng ,  là cho ăn thử một trăm phần miễn phí, ai đến   ."
"Một trăm phần? Chúng   nhiều mì gói  ?"
Về điều  thì Lâm Trạch Tây  tự tin: “Trên xe còn nhiều lắm,  bỏ  con  bắt  sói,  nào!"
Nói xong Lâm Trạch Tây liền dẫn đoàn đến khu vực nghỉ ngơi ở lối .
Tô Ý ở  cũng  rảnh rỗi, trực tiếp lấy bút ghi  quầy hàng lên cốc mì.
Vừa  xong vài chục phần,  thấy   mua hàng đến dần dần.
"Nghe  ở đây  cơm trưa miễn phí?"
Tô Ý  gật đầu: “ , đây là mì cốc mới  của Tô Ký, hoan nghênh   ăn thử."
Nói xong, bắt đầu giới thiệu hương vị cho  đến.
Chọn xong hương vị, còn chủ động rót nước nóng và pha mì.
Trong thời gian chờ đợi,   ít  đến tham quan triển lãm cũng  lượt  xem.
Không bao lâu,  quầy hàng càng ngày càng đông , mấy  ăn xong cũng vội vàng đến giúp duy trì trật tự.
Thời điểm vốn dĩ nên vắng vẻ  giờ cơm,  nhờ ăn thử miễn phí mà trở nên náo nhiệt.
Khi   đang bận rộn một cách  trật tự, bỗng nhiên  hai nhân viên mặc đồng phục  tới.
"Xin chào,   phàn nàn mùi ở đây quá nồng ảnh hưởng đến  khác."
Lâm Trạch Tây lập tức cuống lên: “Có ? Là ai? Đây là khu thực phẩm,   mùi  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-708.html.]
"Rõ ràng là kiếm chuyện, thấy chúng  náo nhiệt thì ghen tị."
Tô Ý  sang bên cạnh, quả nhiên thấy mấy  ở quầy nước Nghê Hồng đang lén lén lút lút  sang đây, lập tức hiểu  vấn đề.
"Biết , như thế  nhé, chúng  phát mì cốc cho  , phiền   tự đến khu vực nghỉ ngơi để lấy nước nóng pha mì, về cách pha thì chúng   ghi rõ  đó ."
Mọi  vốn dĩ tưởng   ăn nữa.
Bây giờ    thể tự pha, liền đồng loạt reo hò.
Lâm Trạch Tây  chút lo lắng: “Khó khăn lắm mới kéo   đến tăng thêm  khí cho quầy hàng chúng , nếu họ  hết thì  ?"
Tô Ý  nhẹ: “Không  ,   em  ghi  quầy hàng lên cốc , nếu ai thấy sẽ đến đây thôi."
Nói xong,  vui vẻ  và quảng cáo với đám đông: “Nếu   thấy ngon, nhớ giúp chúng  quảng cáo nhé, mỗi trưa chúng  sẽ cung cấp ăn thử một trăm phần miễn phí."
Mọi   xong liền gật đầu tán thành.
Ở phía xéo bên đối diện, ba Tần  thấy cảnh   xếp hàng bên , cũng  nhịn   đến lấy miễn phí.
Gọi Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ mãi, hai  nhất quyết  chịu .
Không còn cách nào, ông  đành tự  chạy qua xếp hàng.
Nào ngờ  mới xếp một lúc   thông báo là 100 phần  phát hết .
Muốn  nữa, chỉ  thể đợi đến trưa mai.
Ba Tần tức  chết,   cam lòng, liền đưa mắt sang quầy hàng nước Nghê Hồng bên cạnh.
Hỏi nhân viên phiên dịch đối diện: “Mì cốc của mấy   cho ăn thử miễn phí ?"
Nào ngờ câu trả lời  là từ chối, đành lẩm bẩm bỏ .
Mấy  bên nước Nghệ Hồng tức  chết.
Không  họ keo kiệt   cho ăn thử miễn phí, mà thực sự là vì từ xa đến,   cách nào mang theo nhiều mẫu như .
Bên gian hàng của tỉnh đảo cũng tương tự, vốn dĩ cũng  nghĩ đến chuyện .
   đến,  gì cũng muộn .