Tô Ý cũng mỉm  : “Xin , chúng   giường mềm,  cùng toa của hai , chắc là  gặp  ."
Nói , dẫn   tiếp tục  về phía .
Tào Mạn Lệ tận mắt thấy bốn  lên toa giường mềm,  khỏi mở to mắt,  đầu hỏi Tần Như Vân: “Sao bọn họ   thể mua  vé giường mềm,     vé giường mềm toa   bán cho  bình thường ?"
Lúc  Tần Như Vân cũng tức đến phát điên,   còn kiên nhẫn: “Mình    , nếu    giường mềm thì  cầu xin họ cho   cùng ."
Tào Mạn Lệ thấy cô  giận, liền vội vàng cúi đầu giải thích: “Cậu đừng giận mà,    ý đó,  chỉ hỏi  thôi."
Hai  đang  chuyện, thì bên  ba Tần đang nhét hành lý qua cửa sổ  đầu gọi một tiếng: "Hai đứa còn ngẩn  đó  gì, mau  đây phụ khiêng đồ , còn nhiều đồ  chất lên, lát nữa tàu chạy ."
Tần Như Vân  thấy mấy   tay  lên tàu,   thấy  chân  cả đống mẫu hàng,  nhịn  tức giận dậm chân.
"Biết , đến ngay đây ạ!"
Nói xong  hừ lạnh với Tào Mạn Lệ một tiếng: “Còn  mau khuân hàng!"
Nói về bên Tô Ý, bốn  tay xách đồ ăn thức uống lên tàu, tìm thấy giường ngủ của ,   bốn  cùng một khoang.
Bạch Miêu Miêu tò mò  trái  , chậc chậc khen ngợi: “Đây là  đầu tiên   giường mềm,  ngờ  tàu hỏa mà cũng thoải mái thế ."
Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm cũng đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng.
DTV
Tuy nhiên, về chuyện  gặp hai    càng tò mò hơn: “Lúc hai bọn  xin nghỉ, giáo viên    Tào Mạn Lệ cũng xin nghỉ , chúng  cùng lớp, nếu cô  xin nghỉ giáo viên chắc chắn sẽ  với chúng ."
Bạch Miêu Miêu  , lập tức cũng phản ứng : “ , chuyện  thật kỳ quái."
“Ba  xin  thì  , hôm qua  mới xin  phép,  cũng   giáo viên  gì về việc Tần Như Vân xin nghỉ cả, cô giáo còn dặn    theo Tô Ý, đừng  mất mặt trường đừng bôi nhọ bà ."
"Đến  mà còn khó xin nghỉ như , hai đứa  còn  trong danh sách đặc biệt của giáo viên,   thể xin nghỉ  chứ?"
Bốn  bọn họ  bàn bạc, sự thật liền sáng tỏ.
Đó chính là Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ căn bản  hề xin phép, mà là trốn học đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-703.html.]
Dù   đây khi ở trường, hai  cũng  từng trốn học.
Về phần tại   dám một mạch trốn cả tuần, họ cũng  , bây giờ cũng chẳng buồn nghĩ tới.
Bốn cô gái tầm tuổi , trong một căn phòng nhỏ  ăn uống  trò chuyện, khi mệt thì mỗi  tự  sách, hoặc thảo luận về kế hoạch cho buổi triển lãm.
Hơn hai mươi giờ trôi qua  hề thấy dài đằng đẵng.
Đến khi họ bước xuống xe, thậm chí trông vẫn  thần thái.
Ngược ,  Tần Như Vân và Tào Mạn Lệ đang vác những chiếc túi lớn   khỏi ga, hai  trông  còn tinh thần nữa.
Bốn  chỉ liếc  qua hai   một cái,  nhẹ nhàng  xuyên qua đám đông  khỏi ga.
Họ tìm thấy Lâm Trạch Tây đang đợi ở cổng.
Lâm Trạch Tây cũng   thấy bốn  từ sớm, vẫy tay chào   kìm  dõi ánh mắt về phía Liễu Phương Lâm.
"Trên đường  các em   ? Không gặp  chuyện gì chứ?"
Câu  là hỏi cả bốn , nhưng  hỏi  chỉ  chăm chăm  Liễu Phương Lâm.
Liễu Phương Lâm ngượng ngùng đến đỏ bừng cả mặt, vội cúi đầu bước nhanh lên .
Đến khi lên xe, cô  cũng  theo Lâm Thư Thư và Bạch Miêu Miêu   ghế .
Tô Ý thấy , liền    ghế phụ lái.
"Anh ba, các  đến lúc nào ? Trên đường   thuận lợi ?"
Lâm Trạch Tây mỉm  gật đầu: “Mọi thứ đều suôn sẻ, bọn  đến từ hôm qua, giờ  sẽ đưa các em về khách sạn nhận phòng,  dẫn các em  ăn."
Nói xong  khởi động xe phóng .
Khi xe   khuất, Tào Mạn Lệ và Tần Như Vân  ở cổng ga dường như sắp  đến nơi.