Đợi đến khi Tô Ý nhận  bốn hộp sô cô la,  là chuyện của hai ngày .
Ngày hôm đó, Tô Ý đang ở nhà  đẻ cùng Tô Nhân và chị dâu phơi nắng  chuyện, thì thấy hai  xách túi của cửa hàng Hữu Nghị  .
Lâm Lạp Bắc trông đầy vẻ phấn khích: "Mẹ, Tiểu Ý, Thư Thư  đồng ý ở bên con ."
Tô Nhân vui mừng khôn xiết: "Thật ? Vậy thì  quá , mấy ngày nữa con gọi con bé đến nhà ăn cơm,  sẽ nấu món ngon cho con bé."
Còn Tô Ý thì hớn hở giật lấy cái túi,   trong, xác nhận  mua nhầm.
Sau đó mới để ý thấy vẻ mặt ủ rũ của Lâm Trạch Tây.
"Anh ba,    thế?"
Lâm Trạch Tây bĩu môi: "Bốn hộp  đều dùng tiền của  mua..."
Lâm Lạp Bắc gãi đầu ngượng ngùng: "Hiện tại em  dư dả, xem như em mượn của ." 
Lâm Trạch Tây  : "Mất tiền thì cũng thôi , Tiểu Bắc  thành công , còn    từ chối."
Nhìn vẻ mặt đau khổ của  ba, Tô Ý   nhưng  dám , chỉ đành nín nhịn: "Anh ba, rốt cuộc là  chuyện gì thế? Anh tỏ tình mà  từ chối ? Thế thì  cũng quá thiếu kiên nhẫn !"
Lâm Trạch Tây thở dài: "Anh nào dám chứ? Anh còn   gì, là Phương Lâm tự  cảm nhận , cô       trễ nải, chủ động   ."
Tô Nhân  xong cũng thở dài: "Điều  cho thấy   là một cô gái ,   kéo dài thời gian của con, chỉ riêng điều  cũng đủ chứng tỏ cô bé   phẩm chất ."
Tô Ý vội hỏi: "Rốt cuộc Phương Lâm   gì?"
Lâm Trạch Tây nhớ  rõ, mấy ngày qua   suy nghĩ mãi  thôi.
Thấy Tô Ý hỏi,   liền thuật  nguyên văn lời của Liễu Phương Lâm.
Nghe xong, Tô Nhân mới gật đầu: "Nghe con  thế, cô gái    là   chút cảm tình nào với con, con   rõ với cô bé  ? Nhà chúng  chỉ  ,  kén điều kiện gia đình."
Lâm Trạch Tây bĩu môi: "Nói , những gì cần  thì con đều  , nhưng cô  vẫn quyết  đồng ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-701.html.]
Thấy  ba lo lắng đến sốt ruột, Tô Ý suy nghĩ một chút  lên tiếng khuyên.
DTV
"Anh ba,  cũng đừng vội, Thư Thư đồng ý là vì họ vốn   nền tảng tình cảm  đó.
Còn  thì ,  và Liễu Phương Lâm mới quen   một tháng,  thật, hai  còn  đủ hiểu , chính vì  hiểu  nên cô  mới nghĩ   thể chấp nhận sự chênh lệch giữa hai gia đình."
"Phương Lâm là một cô gái  lòng tự trọng cao,   từ từ để cô  hiểu , từ từ hâm nóng tình cảm mới ."
Tô Nhân  xong cũng thấy   lý: "Con  lời em gái con , từ từ sẽ đến."
Lâm Trạch Tây vốn còn đang lo lắng     ,  khi  lời của Tô Ý, bỗng nhiên  thêm chút tự tin.
"Được, con sẽ  bỏ cuộc nhanh như  !"
"Chẳng  chỉ là thời gian thôi ? Con  thể chờ, mấy năm  kẻ độc  còn qua , chẳng lẽ   thể chờ thêm vài năm nữa."
…..
Vừa kết thúc kỳ nghỉ Tết thanh nhàn, Tô Ý cùng   lập tức  lao  công việc.
Hội chợ mùa xuân  chuẩn  hơn nửa năm, thoáng cái  sắp diễn  tại Dương Thành.
Trong thời đại mà thông tin liên lạc còn  phát triển,  bắt đầu  ngoại thương, hội chợ mùa xuân hàng năm gần như là cửa sổ duy nhất.
Vì điều , Tô Ý  sớm   với giáo viên chuyện   xin nghỉ một tuần.
Là những  thường xuyên giúp đỡ phiên dịch,  là sinh viên chuyên ngành tiếng Anh, Lâm Thư Thư và Liễu Phương Lâm cũng   bỏ lỡ cơ hội học hỏi và thực hành quý giá .
Hai  bàn bạc với , cũng  xin nghi phép với giáo viên chuyên ngành của .
May mắn , vì bình thường hai  biểu hiện , tiến độ học tập cũng luôn  , một tuần nghỉ phép đối với hai  sẽ   ảnh hưởng gì đến việc học.
Giáo viên cũng cân nhắc đến chuyện đây là cơ hội khó  , liền vui vẻ phê duyệt giấy phép nghỉ.
Đồng thời, giáo viên cũng dặn dò hai   ngoài nhất định đừng  mất mặt , nắm bắt  cơ hội thực hành xã hội  .