Ở một nơi khác, Chu Cận Xuyên vừa cúp máy đã gọi Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân đến.
“Đã xong, tối nay Tiểu Tạ cùng đi luôn nhé!”
Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân nhìn nhau, cười đầy ẩn ý.
Chu Cận Xuyên họ nhẹ một cái: “Chiều nay không có việc gì thì hai người đi mua đồ sớm, để Tiểu Tạ mang về trước!”
Nói rồi, Chu Cận Xuyên đưa danh sách vừa ghi cho Lục Trường Chinh.
Lục Trường Chinh nhìn thoáng qua, liền ngơ ngác: “Không phải đã nói anh mời sao? Tại sao tôi phải đi mua đồ?”
Chu Cận Xuyên cười nhẹ: “Không muốn ăn thì thôi!”
DTV
“Đừng, đừng, đừng, bọn tôi xong việc liền đi mua ngay!”
Chiều tối, Tô Ý nhận được đồ ăn do Tạ Tiểu Quân gửi đến trước.
Nghĩ đến chuyện hai đứa trẻ không ăn được đồ quá cay, cô chuẩn bị bữa cơm trước, ba người cùng ǎn.
Sau đó, cô mới bắt đầu chuẩn bị vài món mà Chu Cận Xuyên đã mời khách.
Để tránh bị người khác nhìn thấy sẽ không hay, nên đến khi trời tối Chu Cận Xuyên mới dẫn Lục Trường Chinh và Tạ Tiểu Quân về.
Lục Trường Chinh đã nôn nóng đợi cả buổi chiều, Chu Cận Xuyên vừa gõ cửa, anh ấy đã tự đẩy cửa bước vào.
Tô Ý dẫn hai đứa trẻ ra chào đón: “Chào Đoàn trưởng Chu.”
“Chào chú Chu, chú Lục, hai chú đến rồi!”
Lục Trường Chinh lâu ngày không gặp hai đứa trẻ, vội bước nhanh đến bế lên: “Lâu rồi không gặp, hai đứa lớn lên khỏe mạnh hẳn ra!”
Vừa nói, anh ấy vừa đưa gói đồ ăn mà mình mua cho hai đứa trẻ.
Tô Ý tiện tay nhận lấy, cười nói: “Anh là Doanh trưởng Lục phải không? Lúc nào cũng nghe hai đứa trẻ nhắc đến, mời anh vào.”
Lục Trường Chinh mới chính thức nhìn cô một cái, rồi sững người lại, đồng thời hít một hơi lạnh, yêu nghiệt!
Buổi chiều còn mạnh miệng trước mặt Tạ Tiểu Quân là phải kiểm tra kỹ thay cho Chu Cận Xuyên, lúc đến đây cũng đã chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng cô gái trước mắt lại hoàn toàn vượt xa dự đoán của anh ấy, nên anh ấy một lúc lâu sau vẫn không phản ứng kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-70.html.]
Đến khi tỉnh lại, anh ấy mới phát hiện có gì đó không đúng.
Cô gái này da trắng mịn, đâu giống người ở quê?
Hơn nữa, cô gái xinh đẹp như vậy, Tần Vân Phong phải mù mới hủy hôn chọn Bạch Nhược Lâm?
Chưa đề cập đến chuyện này, sự tự tin từ bên trong của cô gái này cũng không phải là từ thôn quê mà ra được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lục Trường Chinh trở nên thăm dò hơn.
Tô Ý tinh như ma, đâu phải không biết ý nghĩa trong mắt anh ấy.
Cô cười ha hả chào hỏi vài câu rồi quay đầu vào bếp bắt đầu nấu ăn.
Tạ Tiểu Quân vội xắn tay áo: “Chị Tô, để tôi giúp chị một tay!”
Lục Trường Chinh không khỏi tròn mắt nhìn, hỏi Chu Cận Xuyên: “Cô gái này bao nhiêu tuổi? Ngay cả Tạ Tiểu Quân cũng gọi cô ấy là chị?”
Chu Cận Xuyên liếc anh ấy một cái: “Ăn của người ta thì nên hiểu chuyện, ngay cả Tạ Tiểu Quân cũng biết điều này.”
“Nếu anh muốn ăn ngon thì quản ánh mắt của mình cho tốt, không thì lát nữa bị đuổi ra ngoài tôi cũng mặc kệ đấy.”
Lục Trường Chinh: “......”
…..
Trong bếp.
Tạ Tiểu Quân vào giúp việc.
“Chị Tô, doanh trưởng Lục của chúng tôi là người nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, chị đừng chấp anh ấy, thực ra anh ấy rất nhiệt tình.”
“Anh ấy và Đoàn trưởng Chu là bạn học từ cấp hai, lại theo Đoàn trưởng Chu từ thủ đô đến đây, hai người là bạn tốt nhiều năm, nếu thật sự có gì đó, Đoàn trưởng Chu cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Tô Ý cười: “Tôi biết mà.”
Nói thì nói vậy, nhưng Tô Ý vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nên cô quyết định moi tin tức từ miệng Tạ Tiểu Quân.
Cô nhanh chóng lấy từ tủ ra một hộp bánh đậu xanh: “Tiểu Tạ, anh thử bánh đậu xanh tôi vừa làm, ăn lót dạ nhé!”
Tạ Tiểu Quân vội lấy hai miếng, cắn một miếng: “Ngon lắm! Chẳng trách Đoàn trưởng Chu thường không dám ăn nhiều, giấu kỹ lắm.”
Tô Ý hào phóng: “Thích thì lát nữa anh mang về một ít ăn nhé!”.